Mục lục bài viết
Cập Nhật: 2022-04-01 15:40:12,Bạn Cần tương hỗ về Nội dung Kiều Phương thể hiện trong bức tranh tham gia chạy thi vẽ quốc tế là gì. Bạn trọn vẹn có thể lại Comments ở cuối bài để Ad đc lý giải rõ ràng hơn.
Đề bài: Phân tích truyện “Bức tranh của em gái tôi”.
Bài làm
Bức tranh của em gái tôi của nhà văn Tạ Duy Anh như một lời tâm sự, thủ thỉ của tác giả với bạn đọc về thói đố kị trong môi trường sống đời thường. Câu chuyện xoanh quanh một bức tranh và cách hành xử giữa hai đứa trẻ với những lời nhắn nhủ thâm thúy về tình yêu thương, lòng vị tha, sự ích kỷ đáng để toàn bộ chúng ta suy ngẫm.
Tác phẩm kể về Kiều Phương, cô nàng đáng yêu và dễ thương có biệt danh là Mèo và người anh trai. Kiều Phương rất thích vẽ, cô nàng vẽ toàn bộ mọi vật trong mái ấm gia đình: con mèo, bát múc cám,… nhưng toàn bộ những bức vẽ ấy đều được đưa vào vòng bí mật và nó chỉ thực sự bị phát hiện khi Mèo san sẻ những bức tranh với bé Quỳnh – con gái của bạn bố Kiều Phương. Từ đây tài năng hội họa của Kiều Phương mới được cả nhà nghe biết. Trước tài năng hội họa của con gái, cha mẹ cô nàng đã vô cùng ngỡ ngàng, ngạc nhiên “Con gái tôi vẽ đây ư?” “Ôi, con đã cho bố một bất thần quá rộng” . Tuy nhiên, khi tài năng của em gái được phát lúc bấy giờ cũng là lúc tình cảm của người anh trai với em rạn nứt, người anh sinh đố kị, ghen ghét và không hề yêu thương em như trước. Người anh vô vọng, cảm thấy bản thân mình chẳng có chút tài năng nào “tôi luôn thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài” . Cả mái ấm gia đình để ý, quan tâm, chăm sóc cho đứa em gái tài năng còn người anh tự đẩy mình trở thành người ngoài cuộc. Bởi vậy, bất kể hành vi nào trước đấy là đáng yêu và dễ thương của em gái thì hiện tại lại làm người anh “gắt um lên” “chỉ thấy nó chọc tức” ,… Bản thân người anh tự cô lập mình, tự đẩy mình ra xa mái ấm gia đình hơn. Phải chăng chính điều này càng làm tăng thêm thói ghen ghét, đố kị của người anh với cô em gái nhỏ Kiều Phương.
Dù nhận lại thái độ thờ ơ, dửng dưng thậm chí còn tức giận của anh trai nhưng Kiều Phương vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến anh. Điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong bức tranh mà Kiều Phương vẽ khi đi thi. Không phải bố, không phải mẹ, mà đó là người anh trai mà cô nàng hằng yêu quý. Nhìn bức tranh ấy ta không thấy một người anh hay mắng mỏ, quát nạt, đố kị với tài năng của em, mà là một người anh hoàn hảo nhất, đang “ngồi nhìn ra ngoài hành lang cửa số, nơi khung trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi không riêng gì có sự suy tư mà con rất mơ mộng nữa” . Đó là hình ảnh một người anh yêu thương em hết mực, tâm hồn trong sáng, đầy suy tư, đấy là chân dung người anh hoàn hảo nhất trong tâm lý của Kiều Phương. Đứng trước bức tranh vẽ chính mình người anh ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện và ở đầu cuối là yếu tố xấu hổ tột cùng. Trong mắt em mình lại hoàn hảo nhất đến vậy ư? Người anh xấu hổ vì đã cáu giận với em, xấu hổ vì thói đố kị và xấu hổ trước yếu tố trong sáng, tấm lòng bao dung, nhân hậu em dành riêng cho mình, thế cho nên mà cậu đã nói: “Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy” . Câu nói đầy xúc động và chân thực, này cũng là lúc người anh hiểu được những lỗi lầm của tớ, hiểu được tấm lòng em gái dành riêng cho mình.
Câu chuyện ngắn gọn được trần thuật theo dòng thời hạn, với ngôi kể thứ nhất (người anh) đã thể hiện được những cung bậc cảm xúc rất khác nhau, làm cho mẩu chuyện không riêng gì có chân thực mà còn rất cảm động. Người anh đã tự kể về những thói ích kỉ, hẹp hòi tầm thường để tự thấy xấu hổ, muốn khóc vì tấm lòng trong sáng của người em. Bởi vậy mẩu chuyện có sức thuyết phục hơn, xúc động và mê hoặc hơn. Không chỉ lựa chọn ngôi kể thích hợp, Tạ Duy Anh còn sử dụng ngôn từ kể chuyện ngắn gọn, hàm súc, những từ ngữ miêu tả tâm trạng sắc nét. Ngôn ngữ đối thoại cũng là một điểm nổi trội trong truyện, nó phù thích phù hợp với tâm lí, lứa tuổi của từng nhân vật.
Câu chuyện khép lại, để lại nhiều dư âm trong tâm người đọc. Bằng nghệ thuật và thẩm mỹ lựa chọn ngôi kể và miêu tả tâm lí nhân vật tinh xảo, tác phẩm đã đã cho toàn bộ chúng ta biết tình cảm trong sáng, hồn nhiên, tấm lòng nhân hậu, vị tha của người em đã làm cho những người dân anh nhận ra phần hạn chế trong tính cách và lối ứng xử của tớ.
Đề bài: Phân tích nhân vật em gái trong truyện “Bức tranh của em gái tôi”.
Bài làm
Bức tranh của em gái tôi của nhà văn Tạ Duy Anh là một mẩu chuyện đầy xúc động về tấm lòng vị tha, bao dung của người em gái so với anh trai. Khép lại cuốn sách người đọc vô cùng cảm phục và yêu quý cô em gái nhỏ trong sáng, tài năng và nhờ tấm lòng độ lượng của tớ, Kiều Phương đã hỗ trợ anh trai nhận ra những hạn chế của mình mình.
Kiều Phương – một cô nàng đáng yêu và dễ thương, hồn nhiên có biệt danh là Mèo, biệt danh ngộ nghĩnh này cũng là vì việc trên khuôn mặt em lúc nào thì cũng trở nên bôi bẩn. Kiều Phương là cô nàng có niềm đam mê với bộ môn mĩ thuật. Để thỏa mãn thị hiếu đam mê của tớ, cô nàng đã tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo trong nhà. Việc làm này đã biết thành anh trai phát hiện, nhưng trước những hành vi kì lạ của em, người anh không hề để tâm đến.
Tài năng của Kiều Phương chỉ bị phát hiện khi Quỳnh (con gái bạn bố Kiều Phương) đến chơi, hai cô bạn nhỏ thủ thỉ tâm sự với nhau, Kiều Phương đã quyết định hành động nói cho bạn biết bí mật của tớ. Ngay khi nhìn thấy những bức tranh chú Tiến Lê đã phải ngỡ ngàng và công nhận Kiều Phương “là một thiên tài hội họa” và những bức tranh của em “trọn vẹn có thể đem đóng khung treo ở bất kể phòng tranh nào” . Tài năng của Kiều Phương được phát hiện ai nấy đều lấy làm vui mừng “cha mẹ tôi hào hứng sắm sửa cho em gái tôi toàn bộ những gì cần cho việc làm vẽ. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn” . Duy chỉ có người anh trai là tỏ ra buồn rầu, tức bực với em, bởi người anh không tìm thấy ở mình bất kể tài năng gì, và cứ thế cậu ngày càng tạo khoảng chừng cách xa hơn với những người em. Kiều Phương thì vẫn vậy, được cha mẹ và chú Tiến Lê mua đồ vẽ cô nàng tích cực phát huy tài năng, khuôn mặt “lúc nào thì cũng lem nhem” , khi bị anh quát thì “xịu xuống, miệng dẩu ra” , nhưng toàn bộ những cử chỉ, hành vi của Kiều Phương càng làm người anh tức bực, rất khó chịu hơn.
Người đọc cũng không khỏi bất ngời khi Kiều Phương chẳng hề để tâm đến thái độ rất khó chịu, những lời mắng mỏ ấy của anh, mà vẫn hết mực yêu quý anh. Cô gái quả là một người dân có trái tim ấp ám, tâm hồn trong sáng và độ lượng. Điều này được thể hiện rõ ràng nhất trong bức tranh “Anh trai tôi” cô nàng mang đi tham dự cuộc thi và giành giải quán quân. Khi biết tin Kiều Phương giành giải cả nhà vui như tết, cô nàng nhảy vào ôm cổ anh, trái lại người anh viện cớ bận để đẩy cô nàng ra, nhưng Kiều Phương vẫn nỗ lực thì thầm khẽ vào tai anh: “Em muốn cả anh cùng đi nhận giải” . Có lẽ người em cũng đủ nhạy cảm và tinh xảo để nhận ra sự thay đổi trong tình cảm, hành vi của anh trai dành riêng cho mình, tuy nhiên với tấm lòng nhân hậu cô nàng không hề bận tâm đến việc ấy. Bị anh cự tuyệt đẩy ra cô nàng vẫn nỗ lực nói những lời thân thương nhất, mong anh cùng đi để san sẻ nụ cười với mình. Chỉ bằng những hành vi và lời nói giản đơn nhưng đã cho những người dân đọc thấy sự đôn hậu, trong sáng trong tâm hồn người em.
Người anh trong tranh hiện lên thật đẹp tươi, hoàn hảo nhất, đó đó là người anh trong tâm trí của Kiều Phương. Trong bức tranh người anh mang vẻ đẹp suy tư, mơ mộng và trên khuôn mặt còn tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Thứ ánh sáng trong bức tranh dường như soi chiếu vào tâm hồn người anh, khiến người anh hiểu được tấm lòng Kiều Phương dành riêng cho mình, nhận ra những nhỏ nhen, ích kỉ, thói đố kị của mình mình. Nhân vật đã tự vấn bản thân: “Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo nhất đến mức kia ư?” chính lúc người anh đã tự thức tỉnh bản thân và hoàn thiện nhân cách của tớ.
Vẻ đẹp tâm hồn Kiều Phương không được biểu lộ một cách trực tiếp qua hành vi của nhân vật mà được cảm nhận qua lời kể của người anh, thế cho nên mà nó càng trở nên chân thực hơn. Vẻ đẹp tâm hồn ngày càng được bồi đắp và cho tới cuối chuyện trọn vẹn có thể thấy bằng ánh sáng của sự việc thánh thiện, tấm lòng nhân hậu Kiều Phương đã cảm hóa, khiến người anh trai thoát khỏi thói ích kỉ tầm thường.
Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ của em sau khoản thời hạn đọc truyện Bức tranh của em gái tôi (trích trong tập Con dế ma của Tạ Duy Anh)
Bài làm
Tạ Duy Anh là một cây bút trẻ xuất hiện trong thời kì thay đổi của văn học. Tác giả đã có những truyện ngắn hay, gây được sự để ý của bạn đọc. Truyện Bức tranh của em gái tôi đoạt giải nhì trong cuộc thi viết với đề tài Tương lai vẫy gọi của báo Thiếu niên tiền phong.
Qua mẩu chuyện về người anh và cô em gái có tài năng hội hoạ, truyện ngắn Bức tranh của em gái tôi đã cho toàn bộ chúng ta biết tình cảm trong sáng hồn nhiên và lòng nhân hậu của cô em. đã hỗ trợ cho những người dân anh nhận ra những hạn chế ở chính mình. Từ đó có tâm lý và thái độ ứng xử đúng đắn, thắng được thói xấu ghen tị trước tài năng hay thành công xuất sắc của người khác.
Cốt truyện đơn thuần và giản dị: Người anh coi thường cô em gái Kiều Phương của tớ nên được đặt tên là Mèo vì mặt cô nàng thường bị bôi bẩn. Rồi một hôm, người anh phát hiện cô em tự chế ra màu vẽ, nhưng vẫn dửng dưng vô tình. Khi tài năng hội hoạ của Kiều Phương được phát hiện và xác lập, cả nhà yêu mến, quan tâm đến cô nàng. Người anh uất ức cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài vì bất tài. Khi lén xem những bức tranh em gái vẽ, cậu cũng phải công nhận là đẹp và có hồn. Được sự trình làng của hoạ sĩ Tiến Lê, Kiều Phương đi thi vẽ quốc tế và được giải quán quân với bức tranh Anh trai tôi.
Đứng trước bức tranh, cảm hứng của người anh chuyển từ ngỡ ngàng sang hãnh diện, tiếp sau đó là xấu hổ và nhận ra tâm hồn trong sáng và lòng nhân hậu của cô em gái mình.
Truyện được Tính từ lúc ngôi thứ nhất. Cách kể này được cho phép tác giả thể hiện tâm trạng nhân vật rất tự nhiên bằng chính lời của nhân vật ấy. Mặt khác, tính cách cô em gái cũng rất được hiện ra qua quan điểm và sự biến hóa trong diễn biến tâm trạng của người anh để đến cuối truyện thì tính cách hai nhân vật mới được thể hiện khá đầy đủ, rõ ràng.
Truyện có hai nhân vật đều là nhân vật chính. Nhưng nếu xét kĩ về vai trò của từng nhân vật so với việc thể hiện chủ đề của tác phẩm thì trọn vẹn có thể thấy nhân vật người anh có vị trí quan trọng hơn. Rõ ràng là truyện không nhằm mục tiêu vào việc xác lập, ca tụng phẩm chất tốt đẹp của cô em mà đa phần muốn hướng người đọc tới sự tự thức tỉnh lương tri ở nhân vật người anh qua việc tự trình diễn những diễn biến tâm trạng của tớ trong suốt truyện.
Qua cách đặt cho em cái biệt danh là Mèo và thái độ rất khó chịu khi thấy em hay lục lọi những dụng cụ, người anh đã tỏ ra không mấy thiện cảm với cô em gái. Đến khi thấy em thích vẽ và lặng lẽ mày mò tự pha màu vẽ, cậu ta theo dõi nhưng chỉ coi đó là những trò nghịch ngợm của trẻ con và nhìn bằng cái nhìn kẻ cả, không cần để ý đến việc Mèo đã vẽ những gì. Giọng điệu, lời kể của cậu ta về những việc làm của Mèo pha chút châm biếm, vui nhộn.
Khi tài năng hội hoạ của cô em được phát hiện, cả bố, mẹ, chú Tiến Lê đều ngạc nhiên, vui mừng, sung sướng, nhưng riêng người anh thì lại cảm thấy buồn và tủi thân: Kể từ hôm đó, tuy nhiên mọi chuyện vẫn như cũ trong tòa nhà đất của chúng tôi nhưng tôi luôn luôn cảm thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài. Những lúc ngồi bên bàn học tập, tôi chỉ muốn gục xuống khóc.
Từ thái độ coi thường em dẫn đến những biểu lộ ganh tị và ghen ghét em, cậu ta vô vọng về phần mình bởi không tìm thấy ở mình một tài năng nào và cảm thấy bị bỏ rơi. Từ đó phát sinh thái xanh độ rất khó chịu, hay tức bực, gắt gỏng và không thể thân thiện với em gái như trước nữa:
Bố mẹ tôi hào hứng sắm sửa cho em gái tôi toàn bộ những gì cần cho việc làm vẽ. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” tí hon hẳn một hộp màu ngoại xin. Chỉ xuất hiện Mèo là không thay đổi. Lúc nào thì cũng lem nhem, bị tôi quát thì xịu xuống, miệng dẩu ra. Tôi từng thấy nó rất ngộ với vẻ mặt ấy, nhưng đấy là trước kia. Còn hiện giờ, tôi cảm thấy nó như chọc tức tôi…
Đây là biểu lộ của lòng tự ái và mặc cảm tự ti khi thấy người khác có tài năng năng nổi trội hơn mình. Sự đố kị ấy làm cho những người dân anh thấy không thể thân thiện được với em gái mình như trước nhưng cậu ta không thể không quan tâm đến những bức tranh do Mèo vẽ. Tâm! í tò mò xui cậu xem trộm những bức tranh của em gái để rồi xem xong thì lén trút ra một tiếng thở dài… và thầm cảm phục khiếu vẽ của em gái mình.
Khi xem tranh, cậu ta nhận xét một cách rất trẻ con nhưng cũng thật tinh xảo: Con mèo vằn vào tranh, to nhiều hơn hết con hổ nhưng nét mặt lại vô cùng dễ mến. Có cảm tưởng nó biết mọi việc chúng tôi làm và lơ đi vì không chấp trẻ nhỏ.
Khi biết bức tranh tham dự cuộc thi được trao giải quán quân, cô em gái sung sướng nhảy vào ôm cổ người anh trai, nhưng bị cậu ta viện cớ đang dở việc đẩy nhẹ ra với thái độ lạnh lùng. Sự ghen tị, tức tối của người anh đến đây không hề kiềm chế được nữa mà thể hiện ra bằng hành vi.
Tình huống tạo ra đỉnh điểm của diễn biến tâm trạng người anh là ở cuối truyện, khi cậu đứng trước bức tranh được tặng giải quán quân của em gái mình. Lúc này, cậu ta được tận mắt tận mắt chứng kiến những bất thần liên tục. Điều bất thần trước tiên là nhân vật trong bức tranh đó là cậu. Hơn thế nữa, điều cậu không ngờ được là hình ảnh đẹp tươi của tớ qua cái nhìn của cô em gái: Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoải hành lang cửa số, nơi khung trời trong xanh. Mặt chú bé như toả ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không riêng gì có sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa.
Vì thế sau cái giật sững người là một diễn biến tâm trạng đầy phức tạp nhưng lại rất thuận tiện hiểu và rất đúng với nhân vật lúc ấy.
Trong phút chốc, tâm trạng của cậu xáo động lạ lùng, từ ngỡ ngàng đến hãnh diện rồi xấu hổ. Ngỡ ngàng vì không ngờ em gái lại vẽ minh. Còn hãnh diện vì cậu thấy mình hiện ra trong bức tranh với những nét tươi tắn hoàn hảo nhất. Dòng chữ Anh trai tôi đề trên bức tranh như tiếng reo vui đầy tự hào của cô em gái về người anh của tớ.
Điều đáng lưu ý là người anh cảm thấy xấu hổ. xấu hổ vì nhận ra những yếu kém của tớ và thấy mình không xứng danh: Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo nhất đến thế kia Ư? Người đọc tưởng tượng được trạng thái dằn vặt của cậu ta. Với những tâm lý, lời nói và hành vi không tốt, cậu ta không xứng danh được đối xử tốt như vậy. Người anh đứng trước bức tranh ấy cũng như soi mình vào tâm hồn trong sáng và nhân ái của em gái để xem thấy rõ hơn những cái xấu của lòng tự ái, tự ti và đố kị.
Người anh hiểu rằng bức chân dung của tớ đã được vẽ nên bằng tâm hồn và lòng nhân hậu của cô em gái. Đây đó là lúc nhân vật tự thức tỉnh để hoàn thiện nhân cách của tớ.
Ở nhân vật Kiều Phương nổi trội lên những nét tính cách và phẩm chất đáng quý: hồn nhiên, hiếu động, ham mê hội hoạ, có tình cảm trong sáng và lòng nhân hậu. Khi bị anh đặt tên cho là Mèo cô nàng không những không giận mà còn hồn nhiên đồng ý và còn dùng biệt danh ấy để xưng hô với bạn hữu. Bị anh la mắng thì Mèo vênh mặt: – Mèo và lại! Em không phá là được… Khi chế xong thuốc vẽ thì vui vẻ chạy đi thao tác những việc cha mẹ phân công, vừa làm vừa hát, có vẻ như vui lắm.
Mặc dù tài năng được định hình và nhận định cao và được mọi người quan tâm nhưng cô nàng Kiều Phương vẫn khống hề mất đi sự hồn nhiên trong sáng của tuổi thơ. Cô vẫn dành riêng cho anh trai mình những tình cảm thật tốt đẹp, thể hiện ở bức tranh. Khi tham dự cuộc thi trở về, trước thái độ lạnh nhạt của anh trai, Mèo vẫn thì thầm vào tai anh: Em muốn cả anh cùng đi nhận giải.
Truyện ngắn Bức tranh của em gái tôi của Tạ Duy Anh kể về một mẩu chuyện thân thiện với lứa tuổi thiếu niên trong đời sống hằng ngày, nhưng đã gợi ra những điều đáng suy ngẫm về quan hệ, thái độ, cách ứng xử giữa mọi người.
Câu chuyện nhỏ nhưng ý nghĩa không nhỏ. Tác giả đã thuyết phục bạn đọc khi đề cập đến một yếu tố thường thì mà quan trọng. Đó là thái độ ứng xử trước thành công xuất sắc hay tài năng của người khác và cả yếu tố về thái độ, cách ứng xử của người dân có tài năng năng so với những người dân xung quanh mình.
Thói đời, người ta dễ phát sinh thói ghen tị, đố kị hay mặc cảm tự tì khi tận mắt tận mắt chứng kiến tài năng và sự thành đạt của người khác. trái lại, kẻ có tài năng năng khi được tôn vinh cũng dễ sinh ra kiêu ngạo, tự mãn, coi thường những người dân xung quanh. Vì thế, tài năng từ từ thui chột, bởi không tồn tại Đk, môi trường tự nhiên vạn vật thiên nhiên tốt để tăng trưởng.
Bài học trọn vẹn có thể rút ra từ truyện ngắn này là: Trước thành công xuất sắc hay tài năng của người khác, từng người cần vượt qua những thói xấu như ganh ghét, đố kị hay mặc cảm tự ti để hòa chung nụ cười với mọi người. Lòng nhân hậu và sự độ lượng, vị tha giúp con người tự vượt lên bản thân để sống thanh thản, tốt đẹp hơn.
Qua mẩu chuyện của hai bạn hữu, tác giả đã gợi lên trong người đọc sự suy ngẫm để đi tới nhận thức và hành vi đúng đắn trước những trường hợp tương tự. Tác phẩm có ý nghĩa giáo dục nhân cách nhưng không rơi vào giáo huấn khô khan, vì bài học kinh nghiệm tay nghề được thể hiện một cách tự nhiên mà thâm thúy qua sự nhận thức của nhân vật chính.
Đề bài: Viết một bài văn thuật lại tâm trạng của người anh trong truyện “Bức tranh của em gái tôi“, khi đứng trước bức tranh được giải Nhất của em gái
Bài làm
Sau khi Kiều Phương tham gia trại thi vẽ quốc tế trở về, cha mẹ tôi vui lắm vì bức tranh của nó được trao giải quán quân. Kiều Phương muốn tôi cùng đi nhận giải trong thời gian ngày lễ phát thưởng. Tuy trong tâm không vui nhưng tôi vẫn phải cùng cha mẹ dự triển lãm tranh thiếu nhi.
Người xem đông lắm. Bố mẹ kéo tay tôi chen qua đám đông để xem bức tranh của Kiều Phương được đóng khung, lồng kính treo ở một vị trí trang trọng. Dưới bức tranh có hàng chữ đề: Giải nhất – Kiều Phương – 8 tuổi. Bức tranh vẽ một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài hành lang cửa số, nơi khung trời trong xanh. Mặt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ. Toát lên từ cặp mắt, tư thế ngồi của chú không riêng gì có sự suy tư mà còn rất mơ mộng nữa.
Khi nghe mẹ thì thầm hỏi: Con có nhận ra con không? thì tôi giật sững người và chẳng hiểu sao tôi phải bám chặt lấy tay mẹ. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong tâm tôi. Thoạt tiên là yếu tố ngỡ ngàng. Chú bé trong tranh kia là tôi đấy ư? Có lẽ nào như vậy được? Hóa ra những lần “Mèo” (biệt danh của em gái tôi) xét nét khiến tôi bực mình, rất khó chịu đó là những lúc em quan sát thật kĩ để vẽ chân dung tôi. Em đã có chủ ý chọn tôi làm đề tài cho bức tranh của nó từ trước lúc đi thi. Vậy mà vì thói ghen tị xâu xa, tôi đang không sở hữu và nhận ra thiện ý ấy của nó. “Mèo” yêu quý tôi thực sự nên nó phát hiện ra những nét tươi tắn ẩn giấu dưới vẻ mặt “khó ưa” của tôi để thể hiện lên tranh, biến tôi thành chú bé suy tư và mơ mộng. Ôi! Em gái tôi có tấm lòng vị tha và nhân hậu đáng quý biết chừng nào!
Ngắm kĩ bức tranh, tôi thấy em gái tôi quả là có tài năng năng thật sự. Nét vẽ của nó linh hoạt và sinh động. Đôi mắt của chú bé trong tranh rất có thần, phản ánh được trạng thái tâm hồn nhân vật. Phải, tôi vốn hay suy tư và mơ mộng nhưng sự đố kị đã biến tôi thành kẻ nhỏ nhen đáng ghét. Tôi xấu hổ vì cảm thấy nhỏ bé đến tội nghiệp trước đứa em gái nhỏ bé. Tôi nhủ thầm hãy vượt khỏi mặc cảm tự ti, hãy định hình và nhận định lại mình một cách khách quan để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu. Từ đó nỗ lực phấn đấu để trở thành một người anh trai xứng danh với cô em gái tài hoa.
Reply
2
0
Chia sẻ
– Một số từ khóa tìm kiếm nhiều : ” Video full hướng dẫn Nội dung Kiều Phương thể hiện trong bức tranh tham gia chạy thi vẽ quốc tế là gì tiên tiến và phát triển nhất , Chia Sẻ Link Cập nhật Nội dung Kiều Phương thể hiện trong bức tranh tham gia chạy thi vẽ quốc tế là gì “.
Bạn trọn vẹn có thể để lại phản hồi nếu gặp yếu tố chưa hiểu nhé.
#Nội #dung #Kiều #Phương #thể #hiện #trong #bức #tranh #tham #gia #chạy #thi #vẽ #quốc #tế #là #gì Nội dung Kiều Phương thể hiện trong bức tranh tham gia chạy thi vẽ quốc tế là gì