Categories: Thủ Thuật Mới

Review Đóng vai người chứng kiến kể lại câu chuyện cô bé bán diêm với một kết thúc khác Mới nhất

Mục lục bài viết

Kinh Nghiệm về Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác Mới Nhất

Cập Nhật: 2022-03-27 02:13:07,Quý khách Cần biết về Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác. Bạn trọn vẹn có thể lại Báo lỗi ở cuối bài để Mình đc lý giải rõ ràng hơn.


       Tôi là một cây thông – loài cây đáng yêu và dễ thương được nhà nhà kiếm tìm trong lần Noel. Sau ngày lễ tưng bừng trang trọng ấy, tôi lại được đem vào trồng lại trong rừng để đến mùa sau tiếp tục góp vui cho con người. Như vậy nghĩa là tôi đã trải qua nhiều mùa Noel lắm và cũng tận mắt tận mắt chứng kiến nhiều mẩu chuyện cảm động. Nhưng có một mẩu chuyện khiến tôi nhớ mãi. Câu chuyện về cô nàng bán diêm trong một đêm Noel rét mướt.

       Phải, đó là một đêm giao thừa, cái rét ùa về như cắt da cắt thịt. Tôi được đặt trong phòng tiếp khách sang trọng một ngôi nhà có cửa kính nhìn ra ngoài đường. Tôi đang trầm ngâm chờ thời khắc giao thừa thì ngoài đường có tiếng la ầm ĩ của bọn trẻ con. Tôi nhìn ra, thấy đám trẻ con nhà giàu hư đốn đang chuyền nhau chiếc giày rách nát nát của một cô nàng bán diêm. Cô gái gầy gò, yếu ớt, ăn mặc rách nát rưới đuổi theo chúng đến ngã nhào trên tuyết. Chiếc giày còn sót lại của cô tuột ra, một chiếc xe trượt tuyết chạy qua, cô né người vội tránh, bánh xe nghiến vào chiếc giày rồi cuốn cả đi. Cô gái ôm mặt khóc nức nở đầy bất lực. Lòng tôi trào lên niềm thương xót khôn nguôi. Cô gái là con cháu nhà ai mà tội vậy?

       Tôi đem vướng mắc ấy hỏi cậu bàn ăn trong phòng. Cậu ta lắc đầu ngậm ngùi kể cho tôi nghe về cô nàng. Trước đây, nhà cô ở ngay phía sau ngôi nhà tôi đang đứng. Đó cũng là một ngôi nhà thường thì như bao ngôi nhà khác, không giàu sang sang trọng nhưng rất ấm cúng yên vui. Thế rồi mẹ cô nàng mất, bà nội – tình nhân thương cô nhất cũng ra đi. Cha cô buồn tủi, chán chường suốt ngày uống rượu không thiết đến chuyện làm ăn khiến gia cảnh ngày một lụi bại. Thế rồi, ngôi nhà bị tịch thu, hai cha con phải dọn đến một ngôi nhà tồi tàn để ở. Cô gái phải đi bán diêm từ thời gian ngày ấy. Hàng ngày, cô đi rao suốt dọc phố từ sáng sớm đến tận tối mịt mới về, vậy mà vẫn còn đấy bị cha đánh đập. Đêm nay giao thừa, có lẽ rằng cha cô lại uống say bắt con đi bán diêm…

       Cô gái vẫn bơ vơ trên đường. Người như co lại trong chiếc áo choàng rách nát nát. Gặp ai cô cũng đưa diêm ra mời. Nhưng trong cái đêm đặc biệt quan trọng như đêm nay, ai cũng vội vàng đi về với mái ấm gia đình, có ai để ý đến một cô nàng bán diêm? Hai chân cô nàng như tím bầm, đông cứng lại, cô không bước tiếp được nữa. Ánh mắt cô nàng nhìn về phía chúng tôi thèm thuồng, xót xa. Rồi cô nhìn xuống những bao diêm… Cô nỗ lực len chân về phía khe tường giữa hai ngôi nhà kề nhau. Tôi thấy cô lặng lẽ giở một bao diêm và quẹt que diêm thứ nhất. Ánh sáng của que diêm phản chiếu ánh nhìn lấp lánh lung linh của bé. Tôi thấy trong hai con mắt ấy hiện lên một lò sưởi ấm cúng, đôi chân cô bó khẽ duỗi ra như để sưởi cho ấm. Thế rồi que diêm thứ nhất vụt tắt. Đôi mắt cô nàng như hụt hẫng, cô do dự thoáng chốc rồi quẹt tiếp que diêm thứ hai. Đôi mắt cô lộng lẫy, bờ môi khẽ cử động, có lẽ rằng cô đang thấy hình ảnh một bàn ăn đủ đầy, sang trọng. Que diêm thứ hai vụt tắt, cô quẹt tiếp que diêm thứ ba. Lần này, khi ánh sáng vừa loé lên, tôi như thấy chính hình ảnh của tớ trong mắt cô nàng. Trên mình tôi treo thật nhiều thứ đồ dùng chơi và cô nàng đang sung sướng chạy nhảy xung quanh tôi. Nhưng rồi ảo ảnh lại vụt tan, cô nàng háo hức quẹt tiếp que diêm thứ tư. Tôi không rõ cô nàng nhìn thấy gì trong que diêm ấy, chỉ biết khuôn mặt cô sáng bừng lên một cách kì lạ. Đôi mắt rạo rực, ấm cúng và say mê. Khi que diêm thứ tư vụt tắt, tôi nghe cô hoảng loạn nói trong nước mắt giàn giụa:

       Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu! Bà cho cháu đi theo bà về với Thượng đế chí nhân! Bà đã hứa là sẽ không còn lúc nào bỏ cháu….!

       Vừa nói cô vừa vội vàng quẹt hết que diêm này đến que diêm khác. Cũng chính lúc ấy, giờ giao thừa đã điểm. Trong ngôi nhà tôi đang đứng, mọi người ùa đến quanh tôi. Tôi phải trở lại với việc làm của tớ không tiếp tục dõi theo cô nàng bán diêm được nữa.

       Sáng hôm sau, tôi thấy có tiếng lao xao nơi khe tường tối qua cô nàng bán diêm đã đứng. Tôi thấy người ta tụ tập thật nhiều buôn chuyện. Cô gái bán diêm đêm qua đã chết. Cô chết giữa thật nhiều những que diêm đã cháy.

       Có lẽ nó muốn sưởi cho ấm – tiếng một ai đó cất lên bình thản.

       Đã nhiều mùa Giáng sinh qua đi, cái chết của cô nàng bán diêm khiến tôi bị ám ảnh khôn nguôi. Tôi không hề thấy vui mừng mọi khi Giáng sinh về mà ngoài đường còn tồn tại những cô nàng bán diêm… Và tôi ước trên đời này sẽ không còn hề những cô nàng, cậu bé bán diêm như vậy nữa.

Truyện Cô gái bán diêm là một mẩu chuyện vô cùng cảm động kể về hình ảnh một cô nàng bán diêm trong đêm mùa ướp đông lẽo, cần lắm hơi ấm của tình người. Để giúp những em cảm nhận được một cách thâm thúy mẩu chuyện đầy cảm động này, Học247 xin trình làng đến những em bài văn mẫu Đóng vai cô nàng bán diêm kể lại mẩu chuyện theo một kết thúc khác tại đây. Chúc những em học tập thật tốt nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm kiến thức và kỹ năng cho bản thân mình, những em trọn vẹn có thể tìm hiểu thêm thêm bài giảng Cô gái bán diêm.

a. Mở bài:

– Giới thiệu bản thân: Tôi là cô nàng bán diêm.

– Nêu khái quát về tình hình hiện tại: Không dám về nhà vì chưa bán tốt bao diêm nào.

b. Thân bài:

* Kể về tình hình hiện tại của tôi:

– Gia cảnh mẹ và bà nội đã qua đời.

– Sống với ông bố khó tính và luôn chửi mắng.

– Nhà nghèo nên tôi phải đi bán diêm để kiếm sống.

* Bối cảnh hiện tai:

– Thời gian: Đêm giao thừa.

– Không gian: Rét buốt kinh hoàng, tuyết rơi đầy trời. Một mình tôi đơn độc đói rét, thong thả trên đường để mong bán tốt một bao diêm hay có ai bố thí cho một chút ít.

– Mọi người xung quanh thờ ơ với tôi.

=> Tôi trọn vẹn không tồn tại nơi nương tựa.

* Những mộng tưởng của tôi:

– Tôi quẹt diêm 5 lần và mộng tưởng đẹp tươi hiện ra,( kể về những  lần quẹt diêm)

=> Đây là những khao khát cháy bỏng và tình cảnh đáng thương của tôi.

* Cái kết khác:

– Vui vẻ và niềm hạnh phúc hơn.

 c. Kết bài:

– Bộc lộ cảm xúc niềm hạnh phúc khi được đi cùng bà.

– Gửi gắm những mong ước con người phải ghi nhận yêu thương, giúp sức những người dân nghèo khổ, trẻ nhỏ cơ nhỡ.

Đề bài: Em hãy đóng vai cô nàng bán diêm kể lại mẩu chuyện Cô gái bán diêm bằng một kết thúc khác.

Gợi ý làm bài:

Giao thừa của trong năm này đã đi đến. Cái rét cắt da cắt thịt cũng len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố. Với những tâm hồn đơn độc, cái lạnh là một điều gì đó rất tàn nhẫn, tựa như chiếc roi quất vào tim. Gió lạnh đã tràn về, chiếc lá không nhiều nếu không thích nói là rất ít còn sót lại trên cành cũng chao hòn đảo nghiêng mình vì gió.

Tôi là một cô nàng bán diêm trên đường phố để kiếm tiền. Trước đây mái ấm gia đình tôi có toàn bộ bốn người là bà, cha mẹ và tôi nhưng hiện giờ chỉ từ lại bố và tôi, mẹ tôi và bà đã mất từ sớm, còn bố thì lại nghiện rượu và mỗi lần bố say bố sẽ mắng rủa tôi. Tôi không riêng gì có đi bán diêm để kiếm tiền mà nhiều lúc còn phải đi xin người ta bố thí cho mình. Nhưng ngày hôm nay có lẽ rằng nào vì ngày hôm nay là giao thừa mà trời đã tối tôi vẫn chưa bán tốt que nào, người bố thí cho tiền cũng không tồn tại ai, cho nên vì thế tôi không đủ can đảm trở về quê hương vì bố nhất định sẽ đánh tôi, không tồn tại tiền thì lấy đâu để sở hữ rượu uống.

Trời càng về tối càng lạnh hơn, quần áo của tôi đã rách nát rưới hết cả, tôi thu đôi chân vào người nhưng càng lúc càng thấy rét buốt hơn. Tôi nghĩ que diêm khi quẹt cháy lên liệu có ấm cúng hay là không? Chắc là sẽ ấm lên một chút ít đấy. Dù chỉ là ý nghĩa thoáng qua nhưng tôi đã và đang quẹt một que diêm. Ngọn lửa thật đẹp, ánh sáng lúc đầu xanh lam từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, ánh sáng trong màn đêm trong thật chói nhưng lại cực vui mắt. Tôi hơ đôi tay mình trên que diêm sáng rực, tôi thấy trước mắt mình hiện ra một lò sưởi bằng sắt, lửa cháy trông thật là vui mắt. Ước gì trong đêm đông giá rét, tôi được ngồi hàng giờ trước lò sưởi ấm cúng như vậy thì thật khoan khoái biết bao. Vậy mà, khi vừa duỗi đôi chân lạnh giá ra thì ngọn lửa biến mất. Tôi giật mình chợt nhớ ra cha đã giao cho tôi đi bán diếm. Đêm nay về nhà thế nào tôi cũng trở nên cha mắng thôi.

Tôi lấy que diêm thứ hai trong bao và quẹt tiếp, que diêm cháy sáng rực lên. Bỗng chốc bức tường trước mặt biến mất, thay vào đó là tấm rèm bằng vải màu. Không chỉ vậy mà tôi nhìn thấy trong ngôi nhà có một bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay. Bất ngờ, con ngỗng bỗng nhả thoát khỏi đĩa và có cả dao ăn cắm trên sống lưng ngỗng tiến về phía tôi. Một đêm giao thừa tuyệt vời đang hiện ra trước mắt tôi. Rồi bỗng que diêm vụt tắt, trước mắt tôi chỉ từ lại bức tường lạnh lẽo.Tôi chợt nhận ra đó chỉ là mộng tưởng, xung quanh tôi chỉ là phố xá lạnh lẽo, khách qua đường quần áo ấm cúng vội vã đi nhanh, chẳng ai đoái hoài đến tôi đang co rúm vì lạnh trong góc tường.

Que diêm thứ 3 được tôi quẹt cháy sáng lên, trước mắt giờ là một cây thông Nô-en rất đẹp.Cây thông được trang trí lộng lẫy hơn cây thông tôi đã được nhìn thấy năm ngoái. Trên những cành lá xanh tươi còn được trang trí bằng hàng nghìn ngọn nến sáng rực. Tôi đưa tay chạm vào cây thông nhưng diêm vụt tắt, toàn bộ những ngọn nến bay lên, bay lên mãi cao thành những ngôi sao 5 cánh sáng trên trời. Tôi chợt nhớ đến lời của bà tôi lúc còn sống, bà nói rằng khi có một ngôi sao 5 cánh đổi ngôi thì nghĩa là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế.

Tôi nhớ bà quá, tôi quẹt thêm que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và tôi nhìn thấy bà. Bà mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi sung sướng reo lên và khẩn khoản cầu xin bà: “Bà ơi! Bà cho cháu lên cùng với. Bà bảo cháu ngoan thì cháu sẽ tiến hành hội ngộ bà. Cháu van bà, bà xin Thượng đế cho cháu về với bà đi”. Que diêm tắt phụt, tôi lấy toàn bộ những que diêm còn sót lại quẹt liên tục. Tôi muốn níu bà ở lại cùng tôi. Chưa lúc nào tôi thấy bà to lớn và đẹp lão như vậy. Bà đã cầm lấy tay tôi dắt đi….

Sáng hôm sau, tôi bỗng tỉnh giấc, ánh sáng mặt trời chiếu trực diện qua khung hành lang cửa số, mùi ngỗng quay thơm lừng từ phía bàn ăn. Tôi đang ở đâu thế này? Phải chăng đấy là thiên đường, nơi bà đã chờ tôi? Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước tiến từ phía sau, một bà lão sao giống bà của tôi quá. Bà có dáng người to lớn, mái tóc trắng và nụ cười hiền hậu. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm cúng:

– Chúc mừng năm mới tết đến. Cháu gái đã dậy rồi đó ư? Cháu ngủ có ngon không?

– Bà là ai ạ? Sao cháu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi bà

– Đêm qua bà bước thoát khỏi nhà, thấy cháu đang nằm trên mặt đất. Là bà đã bế cháu vào trong nhà. Chắc hẳn cháu đã lạnh và đói lắm phải không? Hãy ra ăn sáng cùng bà và chúc mừng năm mới tết đến nhé!

Sau đó tôi đã kể cho bà nghe lại mẩu chuyện về đời sống tôi. Bà nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng và bà kể cho tôi nghe về môi trường sống đời thường độc thân buồn tủi của bà từ khi cô cháu gái của bà – cô nàng bằng tuổi tôi đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Tôi khẽ ôm bà, bà cũng ấm cúng và hiền từ như bà nội tôi vậy. Giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, chắc rằng bà là thiên sứ mà bà nội tôi đã nhờ đến để chăm sóc và yêu thương tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi thi thoảng hãy đến nhà bà.

Bây giờ nếu có ai hỏi tôi quà năm mới tết đến tuyệt vời nhất là gì? Thì tôi chẳng ngần ngại mà nói món quà tuyệt vời nhất của năm mới tết đến là khoảng chừng thời gian ngắn tôi tìm kiếm được một ánh sáng mới thay cho những que diêm. Nhưng không vì thế mà tôi không cảm ơn những que diêm nhỏ bé và rực sáng, đã biến những ước mơ của tôi trở thành hiện thực và mang lại cho tôi niềm sung sướng mà tôi hằng ước ao.

Vào một đêm cuối đông trên con phố rực rỡ ánh đèn của thành phố tôi thong thả cùng với chiếc giỏ diêm đầy. Đêm ấy là đêm giao thừa nên mọi ngôi nhà trên phố đều sáng đèn cho tới tận khuya. Những chiếc cổ xe ngựa nối đuôi nhau chở những mái ấm gia đình quyền quý và cao sang đi lại lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con đi sắm sửa trông rất vui vẻ. Thời khắc ấy ai cũng mong ước hoàn thành xong sớm việc làm để đoàn viên cùng mái ấm gia đình. Duy chỉ có tôi là không thể về nhà. Mà tôi cũng chẳng có nhà để về như mọi người. Tôi nhớ có thuở nào tôi cũng từng được dẫn đi đón giao thừa, cũng từng được ngủ ngon trong tòa nhà ấm cúng và sẵn sàng quần áo đẹp đi dạo noel. Cái ngày mà mẹ và bà còn sống, ba vẫn là người ba tốt lo cho mái ấm gia đình. Ấy vậy mà khi hai người thân trong gia đình yêu nhất rời khỏi đời sống tôi, ba lại chán nản say men rượu và quên đi người con nhỏ bé nên phải chở che. Tôi có nhà nhưng chẳng phải là nhà mà chỉ là một căn gác xép eo hẹp, ngày hè thì oi bức ngày đông lại lạnh giá.

Tôi nỗ lực lê những bước tiến mệt mỏi trên đường để rao bán từng que diêm. Có bao nhiêu người sang trọng đi lại nói cười nhưng họ không đói hoài tới tôi. Có lẽ không cần diêm để sưởi ấm và cũng chẳng cần thương hại cho một đứa bé dơ bẩn, rách nát nát như tôi. Tôi ngồi xuống trong góc của hai tòa nhà và cố thu chân lại cho đỡ rét. Đôi giày rách nát nát cũng trở nên thằng bé nghịch ngợm kia lấy mất. Ngoài đường tuyết đã phủ trắng nhưng cây bạch dương một mình. Tôi thấy có một cô nàng trạc tuổi tôi vừa đi trên đường vừa ăn bánh mì ngon lành, tôi sờ vào bụng mình, một ngày dài nay tôi có ăn gì. Giá mà có lò sưởi và thức ăn thì tốt biết mấy. Tôi liền đánh liều quẹt que diêm thứ nhất hơ lên đôi má cho đỡ lạnh. Trong ánh sáng chập chờn của que diêm tôi thấy trước mắt mình hiện ra lò sưởi, tôi huơ tay tới ánh lửa ấm cúng thì lò sưởi biến đi đâu mất, que diêm vụt tắt. Tôi đốt thêm que diêm thứ hai, lần này tôi thấy một bàn ăn được trang trí thịnh soạn. Trên bàn ăn là một con ngỗng quay to lớn và ngon lành, con ngỗng tiến về phía tôi thì que diêm vụt tắt. Tôi tiếc nuối quẹt que diêm thứ ba, trước mắt tôi là một ngôi nhà ấm cúng được trang trí bằng cây thông noel. Trên cây thông có treo nhiều quà bánh và đồ chơi. Tôi còn chưa kịp với tay thì cây biến mất. Tôi quẹt que diêm thứ tư, lần này tôi thấy bà, người bà đã yêu thương tôi cho tôi những ngày tháng tươi đẹp. Tôi nắm lấy tay bà nhưng bà ở xa quá, tôi gọi bà bà chỉ quay trở lại mỉm cười. Tôi quẹt hết những que diêm còn sót lại trong bao và cất tiếng gọi “Bà ơi! Cháu nhớ bà lắm, ở đây cháu đói và lạnh lắm. Bà mang cháu theo cùng với!”. Nhưng bà đã biến mất…tôi cố đuổi theo bà, chạy mãi đến một căn phòng ấm cúng. Bà đang gọi tôi dậy để ăn bát cháo thơm. Tôi choàng mở mắt thì không thấy bà đâu, chỉ thấy một người phụ nữ hiền lành đang mỉm cười với em, em bất giác hỏi:

– Bà con đâu, con muốn gặp bà!

Người phụ nữ lạ lý giải:

– Cô tên Marry, đấy là nhà đất của cô, đêm qua cô thấy cháu bất tỉnh nhân sự bên đường nên đã mang cháu về đây. Cháu bị suy nhược khung hình nên bác sĩ đã tiêm thuốc cho cháu, cháu sẽ khỏe lại ngay. Còn hiện giờ, cháu hãy gượng dậy ăn hết bát cháo này cho mau khỏi bệnh.

Tôi rất ngạc nhiên và rối bời lúc biết đây không phải thiên đường cũng không phải nơi bà tôi sống, nhưng có lẽ rằng bà trên trời đã thương tôi nên mang người phụ nữ tốt bụng này đến đây. Cô ấy đút cho tôi từng muỗng cháo và mỉm cười nhìn tôi, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được tình yêu thương của con người. Tôi khóc và kể mọi chuyện của tớ cho những người dân phụ nữ kia nghe. Sau một hồi tâm lý, người phụ nữ nhẹ nhàng:

– Cô hiểu mọi chuyện, cô sẽ tương hỗ cháu. Cháu cứ ở đây và xem như nhà đất của tớ, cô chỉ sống một mình với những người mẹ già nhưng mẹ cô vừa qua đời. Có cháu ở đây cô sẽ thấy bớt hiu quạnh hơn.

Những ngày tiếp sau đó, tôi sống rất vui vẻ bên người phụ nữ. Nhà cô Marry rất rộng, có cả một trang trại trồng cây và nuôi cừu với nhiều người giúp việc. Thời gian không tồn tại cô ở trong nhà, tôi trọn vẹn có thể chơi đùa cùng lũ cừu và những chị giúp việc cho cô. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể vui trọn vẹn vì dù sao đó cũng không phải là nhà đất của tớ và không tồn tại ba ở bên. Giá mà ba trọn vẹn có thể đến sống cùng tôi, hằng ngày hai cha con sẽ cùng nhau chăm sóc đàn cừu và hái trái. Ba sẽ không còn uống rượu nữa cũng không chửi mắng tôi nữa.

Rồi một buổi chiều, tôi đang cắt cỏ cho cừu thì bỗng có một người đàn ông xuất hiện gọi:

– Con gái yêu của ba, là ba đây.

Đúng rồi, là ba nhưng ngày hôm nay tôi thấy ba khác lạ. Tôi vừa mừng vừa lo sợ.

– Lại đây con, ba không đánh mắng con nữa, ba xin lỗi con.

Tôi chạy đến ôm lấy ba. Ba nhấc bổng tôi lên và hôn lên má. Ba xin lỗi, ba đã sai, ba hứa sẽ là người ba tốt, chăm sóc con thay bà và mẹ.

Trong những ngày mất tôi, ba đã bừng tỉnh khi mất đi cả người con gái của tớ vì rượu. Ba kể thật nhiều về nỗi đau đã khiến ba đánh mất mình. Ba kể cho tôi nghe chuyện cô Marry đã tìm tới nhà và hết lòng khuyên bảo ba, cô ấy là một người tốt bụng nhất trên đời. Cô đã hỗ trợ ba trả hết số nợ vì rượu chè và để ba ở lại đây cùng tôi. Ba sẽ chăm sóc vườn cây và lũ cừu thay cô.

Từ đó, người ta không hề thấy một cô nàng bán diêm tội nghiệp và một người cha suốt ngày say xỉn nữa. Chỉ có ở một trang trại to lớn kia có túp lều của hai cha con, tuy nhỏ nhưng lúc nào thì cũng rộn tiếng cười.

—–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—–

Reply
5
0
Chia sẻ

đoạn Clip hướng dẫn Share Link Download Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác ?

– Một số Keyword tìm kiếm nhiều : ” Video full hướng dẫn Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác tiên tiến và phát triển nhất , Chia Sẻ Link Tải Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác “.

Thảo Luận vướng mắc về Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác

Bạn trọn vẹn có thể để lại Comment nếu gặp yếu tố chưa hiểu nhé.
#Đóng #vai #người #chứng #kiến #kể #lại #câu #chuyện #cô #bé #bán #diêm #với #một #kết #thúc #khác Đóng vai người tận mắt tận mắt chứng kiến kể lại mẩu chuyện cô nàng bán diêm với một kết thúc khác

Phương Bách

Published by
Phương Bách