Mục lục bài viết
Update: 2022-02-17 04:30:03,Bạn Cần kiến thức và kỹ năng về Những hình ảnh so sánh- nhân hóa nào được sử dụng để trình làng đậm cá tính sâu thẳm của dòng sông?. Bạn trọn vẹn có thể lại Báo lỗi ở phía dưới để Tác giả đc tương hỗ.
THPT Sóc Trăng Send an email0 4 phút
THPT Sóc Trăng hướng dẫn vấn đáp vướng mắc bài 1trang 203 sách giáo khoaNgữ văn 12tập 1 phầnsoạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông?của Hoàng Phủ Ngọc Tườngchi tiết nhất.
Tóm lược đại ý quan trọng trong bài
Đề bài:
Sông Hương vùng thượng lưu được tác giả miêu tả ra làm thế nào? Những hình ảnh, rõ ràng, những liên tưởng và thủ pháp nghệ thuật và thẩm mỹ nào đã cho toàn bộ chúng ta biết nét riêng trong lối viết là của tác giả?
Bạn đang xem: Bài 1 trang 203 SGK Ngữ văn 12 tập 1
Để soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông ?lớp 12tối ưu nhất, THPT Sóc Trăng tổng hợp nhiều cách thức vấn đáp rất khác nhau cho nội dung vướng mắc 1trang 203 trong phần nội dung Soạn văn 12như sau:
Bài viết mới gần đây
Cách trình diễn 1
Sông Hương ở thượng lưu được tác giả miêu tả như một dòng sông có vẻ như đẹp “phóng khoáng và man dại” nhưng cũng luôn có thể có những lúc dịu dàng êm ả và say đắm.
– Nhà văn khắc họa dòng sông tươi đẹp và thơ mộng với những hình ảnh đầy ấn tượng: “một bản trường ca của rừng già”; “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác”, cuộn xoáy như một cơn lốc” nhưng có có những lúc thơ mộng: “dịu dàng êm ả và say đắm Một trong những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng”.
– Cách sử dụng từ ngữ độc lạ và rất khác nhau: bản trường ca của rừng già, dịu dàng êm ả và say đắm…
– Sử dụng nhiều phép tu từ: so sánh phối hợp nhân hóa: “sông Hương đã sống một nửa đời sống của tớ như một cô nàng Di – gan phóng khoáng và man dại”, “Rừng già đã hun đúc cho nó một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng…”
Cách trình diễn 2
a, Vẻ đẹp của thượng lưu được tác giả miêu tả:
– Mang vẻ đẹp sức sống mãnh liệt, hoang dại, bí hiểm, sâu thẳm, có những lúc dịu dàng êm ả, say đắm
+ Sự mãnh liệt hoang dại của dòng sông được thể hiện qua giải pháp so sánh: bản trường ca rừng già, hình ảnh đầy ấn tượng, sự mãnh liệt thể hiện qua ghềnh thác, cuộc sóng như cơn lốc vào những đáy vực bí hiểm
– Vẻ đẹp dịu dàng êm ả, say đắm: sắc tố rực rỡ
– Dòng sông được nhân hóa, cô nàng di-gan phóng khoáng, man dại, rừng già hun đúc cho cô nàng bản lĩnh dan dạ, tâm hồn tư do và trong sáng
b, Đầu nội dung bài viết người đọc cảm nhận sự tài hoa từ ngòi bút Hoàng Phủ Ngọc Tường: liên tưởng, kì thú, xác đáng, ngôn từ quyến rũ… mê hoặc về dòng sông mang nét thơ mộng
– Kết thúc tác giả thể hiện trọn vẹn dòng sông, tâm hồn sâu thẳm của nó, dẫn dắt, mở sang đoạn tiếp.
Cách trình diễn 3
a. Sông Hương vùng thượng lưu mang vẻ đẹp của một sức sông mãnh liệt, hoang dại, bí hiểm, sâu thẳm nhưng cùng có những lúc dịu dàng êm ả, say đắm.
– Sự mãnh liệt, hoang dại của dòng sông đựơc thể hiện qua những so sánh: “bản trường ca của rừng già”, những hình ảnh đầy ấn tượng: “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn”. Sự mãnh liệt thể hiện qua những ghềnh thác, cuộn sóng như cơn lốc vào những đáy vực bí hiểm…
– Vẻ dịu dàng êm ả, say đắm: sắc màu rực rỡ (“những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng”).
– Dòng sông được nhân hoá của một cô nàng Di-gan phóng khoáng và man dại, rừng già đã hun đúc cho “cô nàng” một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng.
b. Ngay từ trên đầu nội dung bài viết người đọc đã cảm nhận được sự cảm nhận tài hoa của ngòi bút Hoàng Phủ Ngọc Tường: liên tưởng kì thú, xác đáng, ngôn từ quyến rũ… tạo sức mê hoặc, mê hoặc về một dòng sông mang linh hồn, sự sống.
– Kết thúc đoạn văn, tác giả trình làng trọn vẹn dòng sông (tâm hồn sâu thẳm của nó) vừa dẫn dắt, gợi mở sang đoạn tiếp theo.
Cách trình diễn 4
Sông Hương vùng thượng lưu mang vẻ đẹp của sức sống mãnh liệt, hoang dại, bí hiểm, sâu thẳm nhưng cũng luôn có thể có những lúc dịu dàng êm ả, say đắm. Sự mãnh liệt, hoang dại của dòng sông được thể hiện qua những so sánh: “Bản trường ca của rừng già”, những hình ảnh đầy ấn tượng: “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn”, sự mãnh liệt thể hiện qua những ghềnh thác, cuộn sóng như cơn lốc vào những đáy vực bí hiểm… Vẻ dịu dàng êm ả, say đắm: sắc màu rực rỡ (“những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng”). Dòng sông được nhân hóa như một cô nàng di-gan phóng khoáng và man dại, rừng già đã hun đúc cho “cô nàng” một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng. Sông Hương với cuộc hành trình dài gian truân để về chảy trong thành phố. Như vậy, với việt miêu tả sông Hương ở vùng thượng lưu đã khiến ngay từ trên đầu trang viết người đọc đã cảm nhận được sự cảm nhận tài hoa của ngòi bút Hoàng Phủ Ngọc Tường: liên tưởng kì thù, xác đáng, ngôn từ quyến rũ… tạo sức mê hoặc, mê hoặc về một dòng sông mang linh hồn, sự sống.
Trên đấy là nội dung vấn đáp vướng mắc bài 1trang 203SGK ngữ văn 12 tập 1được trình diễn theo nhiều cách thức rất khác nhau do THPT Sóc Trăng tổng hợp và biên soạn giúp những em tìm hiểu thêm để soạn bàiAi đã đặt tên cho dòng sôngtốt hơn trước đó lúc đi học.
Chúc những em học tốt !
Trả lời vướng mắc bài 1 trang 203 SGK Ngữ văn lớp 12 tập một phần hướng dẫn soạn bài Ai đã đặt tên cho dòng sông
Đăng bởi: THPT Sóc Trăng
Chuyên mục: Giáo dục đào tạo
TagsNgữ Văn lớp 12 Soạn văn lớp 12 Soạn văn lớp 12 Tập 1THPT Sóc Trăng Send an email0 4 phút
Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản khá đầy đủ của tài liệu tại đây (86.78 KB, 2 trang )
Hình ảnh sông Hương trong tác phẩm “Ai đã đặt
tên cho dòng sông” – bài mẫu 1
Vẻ đẹp sông Hương trọn vẹn có thể phân tích trên những nét sau:
1. Sông hương vùng thượng lưu được miêu tả và so sánh như cô nàng Di Gan phóng khoáng và man
dại:
– Sông Hương vùng thượng lưu mang vẻ đẹp của một sức sống mãnh liệt, hoang dại, bí hiểm, sâu thẳm
nhưng cũng luôn có thể có những lúc dịu dàng êm ả, say đắm.
– Sự mãnh liệt, hoang dại của dòng sông được thể hiện qua những so sánh : “Như một bản trường ca của
rừng già , rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn”. Khi chảy qua miền địa hình hiểm trở, sông Hương mang vẻ
đẹp kinh hoàng: “mãnh liệt qua ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc xoáy vào đáy vực bí hiểm”, nhưng cũng luôn có thể có
lúc nó lại hiền lành trữ tình “dịu dàng êm ả, say đắm Một trong những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên
rừng”.
– Dòng sông được nhân hoá : như một cô nàng Di gan phóng khoáng và man dại, rừng già đã hun đúc cho
nó một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng. Đó là sức mạnh bản năng của người con gái,
sức mạnh ấy được khắc chế bởi cấu trúc địa lý lãnh thổ để đi thoát khỏi rừng, nó “nhanh gọn mang một sắc
đẹp dịu dàng êm ả và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hoá sứ sở”.
2. Sông Hương ở đồng bằng:
– Với vốn hiểu biết về địa lí đã hỗ trợ tác giả miêu tả tỉ mỉ về sông Hương với hình ảnh: “Nhưng ngay từ
đầu vừa thoát khỏi vùng núi, sông Hương đã chuyển dòng một cách liên tục, vòng giữa khúc quanh đột ngột,
uốn mình theo những đường cong thật mềm, như một cuộc tìm kiếm có ý thức để đi tới nơi gặp thành phố
tương lai của nó. Từ ngã ba Tuần, sông Hương theo phía nam bắc qua điện Hòn Chén ; vấp Ngọc Trản,
nó chuyển hướng sang tây-bắc, vòng qua thềm đất bãi Nguyệt Biều, Lương Quán rồi đột ngột vẽ một hình
cung thật tròn về phía hướng đông bắc, ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, xuôi dần về Huế”.
– Sông Hương được thay đổi về tính chất cách: “Sông như khắc chế được bản năng của người con gái” để
“mang một vẻ đẹp dịu dàng êm ả và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa truyền thống xứ sở”
– Cảnh đẹp như bức tranh có đường nét, có hình khối: “Nó trôi đi giữa hai dãy đồi sừng sững như thành
quách, với những điểm trên cao đột ngột như Vọng Cảnh, Tam Thai, Lựu Bảo”
– Người đọc còn phát hiện vẻ đẹp đa màu mà biến ảo, phân quang sắc tố của nền trời Tây Nam thành
phố: “sớm xanh , trưa vàng, chiều tím”.
– Sông Hương lại sở hữu vẻ như đẹp trầm mặc chảy dưới chân những rừng thông u tịch với những lăng mộ âm u
mà tự tôn của những vua chúa triều Nguyễn.
Đó là vẻ đẹp mang sắc tố triết lí, cổ thi khi đi trong âm hưởng ngân nga của tiếng chuông chùa Thiên
Mụ, có vẻ như đẹp “vui tươi” khi trải qua những bãi bờ xanh lè vùng ngoại ô Kim Long, có vẻ như đẹp “mơ
màng trong sương khói” khi nó rời xa thành phố để trải qua những bờ tre, lũy trúc và những hàng cau thôn
Vĩ Dạ.
3. Đoạn tả sông Hương khi trải qua thành phố đã gây được nhiều ấn tượng:
– Đấy là hình ảnh chiếc cầu bắc qua dòng sông Hương: “Chiếc cầu trắng in ngấn trên nền trời, nhỏ nhắn
như những vành trăng non”
– Nhà văn như thổi linh hồn vào cảnh vật: “đường cong ấy làm cho dòng sông như mềm hẳn đi, như một
tiếng vâng không nói của tình yêu”, “Tôi nhớ sông Hương, quý điệu chảy lững lờ của nó khi ngang qua
thành phố”.
– Hình như sông Hương không thích xa thành phố: “Rồi như sực nhớ lại một điều gì này còn chưa kịp nói.
Nó đột ngột đổi dòng rẽ ngặt sang hướng Đông Tây để hội ngộ thành phố ở góc cạnh Bao Vinh…khúc quanh
này thật bất thần…Đấy là nỗi vương vấn, cả một chút ít lẳng lơ kín kẽ của tình yêu”.
– Sông Hương trở lại “để nói một lời thề trước lúc về biển cả”.Tác giả liên hệ “Lời thề ấy vang vọng khắp
khu vực sông Hương thành giọng hò dân gian, ấy là tấm lòng người dân Châu Hóa xưa mãi mãi chung
tình với quê nhà xứ sở”.
4. Vẻ đẹp sông Hương được mày mò dưới góc nhìn văn hóa truyền thống:
– Tác giả gắn sông Hương với âm nhạc cổ xưa Huế: “Sông Hương đang trở thành một người tài nữ đánh
đàn lúc đêm khuya…Quả đúng vậy, toàn bộ nền âm nhạc cổ xưa Huế đã được hình thành trên mặt nước
của dòng sông này”.
– Tác giả tưởng tượng: “trong một khoang thuyền nào đó, giữa tiếng nước rơi bán âm của những mái chèo
khuya”. Phải có độ nhạy cảm về thẩm âm, hiểu biết về âm nhạc của xứ Huế, tác giả mới có sự liên tưởng
này.
– Với ngòi bút tài hoa cộng với việc rung cảm mạnh mẽ và tự tin, Hoàng Phủ Ngọc Tường nhớ tới Nguyễn Du:
“Nguyễn Du đã bao năm lênh đênh trên quãng sông này với một phiến trăng sầu.Và từ đó, những bản đàn
đã đi suốt đời Kiều”.
5. Vẻ đẹp sông Hương gắn sát với những sự kiện lịch sử dân tộc bản địa:
– Tên của dòng sông Hương được ghi trong “Dư địa chí” của Nguyễn Trãi; “Nó được ghi là Linh giang”
– Dòng sông ấy là yếu tố tựa, bảo vệ biên cương thời kì Đại Việt.
– Thế kỉ XVIII, nó vẻ vang soi bóng kinh thành Phú Xuân, gắn sát với tên tuổi của người anh hùng
Nguyễn Huệ.
– Nó đọng lại đến bầm da, tím máu “nó sống hết lịch sử dân tộc bản địa bi tráng của thế kỉ XIX”.
– Nó đi vào thời đại của Cách mạng tháng Tám bằng những chiến công rung chuyển.
– Nó tận mắt tận mắt chứng kiến cuộc nổi dậy tổng tiến công tết Mậu Thân 1968. Sông Hương đã gắn sát với lịch sử dân tộc bản địa của
Huế, lịch sử dân tộc bản địa dân tộc bản địa.
6. Nét rực rỡ của văn phong Hoàng Phủ Ngọc Tường:
– Soi bóng tâm hồn với tình yêu say đắm, lắng sâu niềm tự hào tha thiết quê nhà xứ sở vào đối tượng người tiêu dùng
miêu tả khiến đối tượng người tiêu dùng trở nên lung linh, huyền ảo, phong phú chủng loại như đời sống, như tâm hồn con người.
– Sức liên tưởng kì diệu, sự hiểu biết phong phú về kiến thức và kỹ năng địa lý, lịch sử dân tộc bản địa, văn hoá nghệ thuật và thẩm mỹ và những
trải nghiệm của mình mình
– Ngôn ngữ trong sáng, phong phú, uyển chuyển, giàu hình ảnh, giàu chất thơ, sử dụng nhiều phép tu tư
như : So sánh, nhân hoá, ẩn dụ,…
– Có sự phối hợp hài hoà cảm xúc, trí tuệ, chủ quan và khách quan.
Các từ khóa trọng tâm ” cần nhớ ” của nội dung bài viết trên hoặc ” cách đặt đề bài ” khác của nội dung bài viết trên:
• So sanh ve dep cua tuy nhiên da va tuy nhiên huong qua 2 tac pham
• ve đep tuy nhiên huong qua tác pham,
I. Mở bài
– Dòng sông trong thi ca nhạc họa.
– Hình tượng dòng sông Hương với vẻ đẹp ở khúc thượng nguồn.
II. Thân bài
1. Ý nghĩa nhan đề
– Là một nhan đề lạ và mê hoặc, khơi gợi hứng thú và tò mò cho những người dân đọc đi vào tìm hiểu để tự tìm câu vấn đáp cho mình.
– Mở ra nội dung của tác phẩm, thứ nhất là vẻ đẹp của dòng sông Hương trên toàn bộ những tầm nhìn phong phú và phong phú chủng loại, thứ hai là lịch sử một thời về tên gọi “Hương” thơm và đẹp muôn đời của dòng sông.
2. Vẻ đẹp của dòng sông Hương ở thượng nguồn
* “Một bản trường ca của rừng già” mang đậm vẻ hào hùng, trang trọng và sôi sục:
– Vẻ hùng vĩ với hình ảnh những đoạn sông “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc…”.
– Vẻ đẹp rất thơ mộng và trữ tình khiến người ta không khỏi say mê, cảm thán bằng “vẻ dịu dàng êm ả, say đắm Một trong những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng”.
=> Tính chí dương hùng tráng và nét dịu dàng êm ả, đắm say, trữ tình chí âm của dòng sông đã dung hợp, bổ khuyết lẫn nhau để tạo ra một Hương giang kỳ vĩ, đậm cá tính và gây ấn tượng mạnh mẽ và tự tin với những người đọc.
* Dáng vẻ của một người con gái Di-gan:
– “phóng khoáng và hoang dại” thật quyến rũ, bí hiểm, cùng với “bản lĩnh gan dạ tâm hồn tự do và trong sáng”.
– Làm nổi trội lên cái vẻ sôi sục tràn trề sức sống của dòng sông, mang lại cả những tưởng tượng về một dòng chảy lắt léo, ưa mày mò, ưa tự do được rừng già Trường Sơn hun đúc.
* “người mẹ phù sa của vùng văn hóa truyền thống xứ sở”:
– Rũ bỏ cái đậm cá tính mạnh mẽ và tự tin, hoang dại để trở mình trở thành một người phụ nữ dịu dàng êm ả, một người mẹ bao dung, ngàn đời nuôi dưỡng những người con trong Huế bằng dòng sữa phù sa ngọt ngào, bằng mừi hương thân thuộc, bằng vẻ đẹp “dịu dàng êm ả và trí tuệ”.
– Nhắc nhở con người nhớ lại sự quyết tử to lớn của bà mẹ Hương giang ngàn đời.
=> Nhấn mạnh làm nổi trội quan hệ diệu kỳ, gắn bó thâm thúy của dòng sông với mảnh đất nền cố đô bao đời nay.
III. Kết bài
– Nêu cảm nghĩ về dòng sông Hương ở thượng nguồn.
– Đánh giá lại tác phẩm.
I. Mở bài
– Giới thiệu khái quát về tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường.
– Giới thiệu về tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông? (tình hình Ra đời, vị trí đoạn trích, khái quát nội dung và nghệ thuật và thẩm mỹ)
II. Thân bài
Vẻ đẹp vạn vật thiên nhiên của sông Hương
* Vẻ đẹp của sông Hương ở thượng nguồn
– Sông Hương như “một bản trường ca của rừng già”: “rầm rộ … red color của hoa đỗ quyên rừng”, “rừng già đã hun đúc … tự do và trong sáng”
=> Từ ngữ tạo hình, gợi tả vẻ đẹp của sông Hương ở vùng thượng nguồn vừa hùng vĩ, man dại vừa trữ tình, say đắm lòng người
– Nhà văn đã khôn khéo so sánh sông Hương với “cô nàng Di-gan phóng khoáng và man dại”, nhân hóa sông Hương thành một thực thể sống động, có hồn
– Hình ảnh so sánh độc lạ và rất khác nhau “Sông Hương như người mẹ phú sa của một vùng văn hóa truyền thống xứ sở”
– Nghệ thuật
III. Kết bài
– Khái quát yếu tố.
Cập nhật ngày 15/09/2020 – Tác giả: Giangdh
Cùng tìm hiểu thêm những đề đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sông – Hoàng Phủ Ngọc Tường để làm quen với những dạng vướng mắc đọc hiểu về tác phẩm này trong những kì thi em nhé!
Mục lục nội dung
Mục lục nội dung bài viết
Tác phẩm văn học Ai đã đặt tên cho dòng sông là một trong những bài học kinh nghiệm tay nghề thuộc môn Ngữ văn lớp 12. Để hỗ trợ cho bạn làm rõ ràng và thâm thúy hơn về những dạng đề đọc hiểu tương quan đến tác phẩm này, cùng Đọc Tài Liệu tìm hiểu thêm một số trong những đề đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sông tại đây và xem gợi ý đáp án của từng đề bạn nhé:
Bài văn tìm hiểu thêm: Tóm tắt Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường
Đọc đoạn trích sau và tiến hành những yêu cầu phía dưới:
Trong những dòng sông đẹp ở những nước mà tôi thường nghe nói tới việc, hình như chỉ sông Hương là thuộc về một thành phố duy nhất. Trước khi về đến vùng châu thổ êm đềm, nó đã là một bản trường ca của rừng già, rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc vào những đáy vực bí hiểm, và cũng luôn có thể có những lúc nó trở nên dịu dàng êm ả và say đắm Một trong những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng. Giữa dòng Trường Sơn, sông Hương đã sống một nửa đời sống của tớ như một cô nàng Di-gan phóng khoáng và man dại. Rừng già đã hun đúc cho nó một bản lĩnh gan dạ, một tâm hồn tự do và trong sáng. Nhưng chính rừng già nơi đây, với cấu trúc đặc biệt quan trọng trọn vẹn có thể lí giải được về mặt khoa học, đã khắc chế sức mạnh bản năng ở người con gái của tớ để khi thoát khỏi rừng, sông Hương nhanh gọn mang một vẻ đẹp dịu dàng êm ả và trí tuệ, trở thành người mẹ phù sa của một vùng văn hóa truyền thống xứ sở. Nếu chỉ mải mê nhìn ngắm khuôn mặt kinh thành của nó, tôi nghĩ rằng người ta sẽ không còn hiểu biết một cách khá đầy đủ thực ra của sông Hương với cuộc hành trình dài đầy gian truân mà nó đã vượt qua, không hiểu biết thấu phần tâm hồn sâu thẳm của nó mà dòng sông hình như không thích thể hiện, đã đóng kín lại ở cửa rừng và ném chìa khóa trong những hang đá dưới chân núi Kim Phụng.
(Trích Ai đã đặt tên cho dòng sông – Hoàng Phủ Ngọc Tường –
Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục đào tạo, 2008, tr.198)
Câu 1. Đoạn văn trên được trích trong tác phẩm nào? Văn bản đó thuộc thể loại gì ?
Câu 2. Đối tượng miêu tả của đoạn kí ? Đối tượng ấy hiện lên ra làm thế nào qua đoạn văn ?
Câu 3. Trong đoạn văn, tác giả đã sử dụng những giải pháp tu từ gì ? Tác dụng của những giải pháp nghệ thuật và thẩm mỹ ấy ?
Câu 4. Nhân vật “tôi” hiện lên ra làm thế nào trong đoạn văn?
Câu 5. Đặc điểm Sông Hương ở đoạn này còn có điểm gì tương tự với điểm lưu ý sông Đà ở thượng nguồn trong Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân?
Đáp án đề đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sông số 1
Câu 1:
– Đoạn văn trích trong tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”
– Văn bản đó thuộc thể loại kí (bút kí)
Câu 2:
– Đối tượng miêu tả của đoạn kí là: Sông Hương ở thượng nguồn
– Dòng sông được hiện lên với vẻ độc lạ và rất khác nhau
Câu 3:
– Trong đoạn văn, tác giả đã sử dụng những giải pháp tu từ là: trái chiều (tương phản), so sánh, nhân hóa.
– Tác dụng ủa những giải pháp nghệ thuật và thẩm mỹ ấy là:
Câu 4: Nhân vật “tôi” hiện lên rõ ràng trong đoạn trích:
– Kiến thức phong phú, am tường về Huế
– Trí tưởng tượng phong phú độc lạ và rất khác nhau, mãnh liệt
– Ngôn ngữ phong phú, tài hoa
– Tình yêu so với xứ Huế
Câu 5: Điểm tương tự giữa sông Hương ở đoạn này và sông Đà ở thượng nguồn là: sự hùng vĩ
Có thể bạn quan tâm: Phân tích vẻ đẹp sông Hương trong bài Ai đã đặt tên cho dòng sông
Đọc đoạn trích sau và tiến hành những yêu cầu phía dưới:
Phải nhiều thế kỉ qua đi, người tình mong đợi mới đến thức tỉnh người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại. Nhưng ngay từ trên đầu vừa thoát khỏi vùng núi, sông Hương đã chuyển dòng một cách liên tục, vòng giữa khúc quanh đột ngột, uốn mình theo những đường cong thật mềm, như một cuộc tìm kiếm có ý thức để đi tới nơi gặp thành phố tương lai của nó. Từ ngã ba Tuần, sông Hương theo phía nam bắc qua điện Hòn Chén; vấp Ngọc Trản, nó chuyển hướng sang tây-bắc, vòng qua thềm đất bãi Nguyệt Biều, Lương Quán rồi đột ngột vẽ một hình cung thật tròn về phía hướng đông bắc, ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, xuôi dần về Huế. Từ Tuần về đây, sông Hương vẫn đi trong dư vang của Trường Sơn, vượt qua một lòng vực sâu dưới chân núi Ngọc Trản để sắc nước trở nên xanh thẳm, và từ đó nó trôi đi giữa hai dãy đồi sừng sững như thành quách, với những điểm trên cao đột ngột như Vọng Cảnh, Tam Thai, Lựu Bảo mà từ đó, người ta luôn luôn nhìn thấy dòng sông mềm như tấm lụa, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé vừa bằng con thoi. Những ngọn đồi này tạo ra những mảng phản quang nhiều sắc tố trên nền trời tây-nam thành phố, “sớm xanh, trưa vàng, chiều tím” như người Huế thường miêu tả. Giữa đám quần sơn lô xô ấy, là giấc ngủ nghìn năm của những vua chúa được phong kín trong tâm những rừng thông u tịch và niềm tự tôn âm u của những lăng tẩm đồ sộ tỏa lan khắp cả một vùng thượng lưu “Bốn bề núi phủ mây phong – Mảnh trăng thiên cổ bóng tùng Vạn Niên”. Đó là vẻ đẹp trầm mặc nhất của sông Hương, như triết lí, như cổ thi, kéo dãn mãi đến lúc mặt nước yên bình của nó gặp tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga tận bờ bên kia, Một trong những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà…
(Trích Ai đã đặt tên cho dòng sông – Hoàng Phủ Ngọc Tường –
Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục đào tạo, 2008, tr.198-199)
Câu 1. Đoạn trích trên được trích từ bút kí Ai đã đặt tên cho dòng sông?. Giới thiệu vài nét về thể loại bút kí.
Câu 2. Sưu tầm một số trong những đoạn trích văn học khác có sự xuất hiện của hình ảnh sông Hương xứ Huế.
Câu 3. Nêu chủ đề của đoạn trích.
Câu 4. Xác định phương thức diễn đạt đa phần được sử dụng trong đoạn trích.
Câu 5. Nêu tác dụng của giải pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: Phải nhiều thế kỉ qua đi, người tình mong đợi mới đến thức tỉnh người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại..
Câu 6. Tìm và nêu hiệu suất cao nghệ thuật và thẩm mỹ của những động từ miêu tả dòng chảy của sông Hương.
Câu 7. Chỉ ra hiệu suất cao nghệ thuật và thẩm mỹ của thủ pháp so sánh trong những hình ảnh sau: dòng sông mềm như một tấm lụa, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé vừa bằng con thoi; Đó là vẻ đẹp trầm mặc nhất của sông Hương, như triết lí, như cổ thi, kéo mãi đến lúc mặt nước yên bình của nó gặp tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga tận bờ bên kia, Một trong những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà.
Câu 8. Nêu cảm nhận về vẻ đẹp của dòng sông Hương được thể hiện trong đoạn trích.
Câu 9. Đoạn trích đã cho toàn bộ chúng ta biết tình cảm, thái độ gì của tác giả so với sông Hương và xứ Huế?
Đáp án đề đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sông số 2
Câu 1: Giới thiệu vài nét về thể loại bút kí:
– Bút kí là thể loại ghi chép những sự kiện, nhƣng thiên về thể hiện tâm lý, cảm xúc của tác giả.
Câu 2: Một số đoạn trích văn học khác có sự xuất hiện của hình ảnh sông Hương xứ Huế là: Hiểu quá Hương giang (Buổi sáng qua sông Hương – Cao Bá Quát), Chơi Huế (Tản Đà), Đây thôn Vĩ Dạ (Hàn Mặc Tử), Cô gái sông Hương (Tố Hữu)…
Câu 3: Chủ đề của đoạn trích là: Vẻ đẹp của dòng sông Hương đoạn chảy qua vùng đồng bằng và ngoại vi thành phố Huế.
Câu 4: Phương thức diễn đạt đa phần được sử dụng trong đoạn trích là: miêu tả (miêu tả thủy trình của sông Hương khi chảy qua vùng đồng bằng và ngoại vi thành phố).
Câu 5: Tác dụng của giải pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: Phải nhiều thế kỉ qua đi, người tình mong đợi mới đến thức tỉnh người gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại..là: tác giả đã khôn khéo sử dụng giải pháp tu từ ẩn dụ. Hình tượng sông Hương ngầm được sánh với những người con gái đẹp nằm ngủ mơ màng giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại, đang chờ người tình mong đợi của tớ đến để thức tỉnh. Phép ẩn dụ đã mang lại cho hình tượng sông Hương vẻ đẹp nữ tính, lãng mạn, duyên dáng.
Câu 6
– Dòng chảy của dòng sông Hương đượccụ thể hóa bởi hàng loạt những động từ hoạt động giải trí và sinh hoạt: ra, chuyển, vòng, uốn, đi, qua, chuyển hướng, vòng, vẽ, ôm, đi, vượt, trôi
– Hiệu quả nghệ thuật và thẩm mỹ của những động từ miêu tả dòng chảy của sông Hương đó là: Việc sử dụng với tỷ trọng dày đặc những động từ hoạt động giải trí và sinh hoạt không riêng gì có tạo dáng vẻ vóc sinh động cho dòng sông mà còn mang lại cảm nhận về một cuộc tìm kiếm có ý thức ngƣời tình nhân đích thực của một ngƣời con gái đẹp trong mẩu chuyện tình yêu lãng mạn nhuốm màu cổ tích.
Câu 7: Hoàng Phủ Ngọc Tường đã vận dụng một cách sáng tạo giải pháp nghệ thuật và thẩm mỹ so sánh trong việc tạo dựng những hình ảnh. Trong số đó, có so sánh tạo hình để gợi tả vẻ đẹp mềm mại và mượt mà, thướt tha của dòng sông (dòng sông mềm như một tấm lụa, với những chiếc thuyền xuôi ngược chỉ bé vừa bằng con thoi), có sánh trừu tượng để khơi gợi trí tưởng tượng của người đọc về dòng sông Hương (Đó là vẻ đẹp trầm mặc nhất của sông Hương, như triết lí, như cổ thi, kéo mãi đến lúc mặt nước yên bình của nó gặp tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga tận bờ bên kia, Một trong những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà).
Câu 8: Sông Hương đoạn chảy qua vùng đồng bằng và ngoại vi thành phố hiện lên với vẻ đẹp vừa mạnh mẽ và tự tin vừa dịu dàng êm ả vừa cổ kính, trầm mặc đậm màu Huế.
Câu 9: Đoạn trích thể hiện tình yêu, sự gắn bó và tự hào của nhà văn về vẻ đẹp của dòng sông quê nhà.
Tham khảo thêm: Phân tích hình tượng sông Hương trong Ai đã đặt tên cho dòng sông
Đọc đoạn trích sau và tiến hành những yêu cầu phía dưới:
Từ đây, như đã tìm đúng đường về, sông Hương vui tươi hẳn lên Một trong những biền bãi xanh lè của vùng ngoại ô Kim Long, kéo một nét thẳng thực yên tâm theo phía tây-nam – hướng đông bắc, phía đó, nơi cuối con phố, nó đã nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên nền trời, nhỏ nhắn như những vành trăng non. Giáp mặt thành phố ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến Cồn Hến; đường cong ấy làm cho dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu. Và như vậy, tựa như sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét; sông Hương nằm ở vị trí giữa lòng thành phố yêu quí của tớ; Huế trong tổng thể vẫn không thay đổi dạng một đô thị cổ, trải dọc hai bờ sông. Đầu và cuối ngõ thành phố, những nhánh sông đào mang nước sông Hương tỏa đi khắp phố thị, với những cây đa, cây cừa cổ thụ tỏa vầng lá u sầm xuống những xóm thuyền xúm xít; từ những nơi ấy, vẫn lập lòe trong đêm sương những ánh lửa thuyền chài của một linh hồn mô tê xưa cũ mà không một thành phố tân tiến nào còn nhìn thấy được. Những chi lưu ấy, cùng với hai quần hòn đảo nhỏ trên sông đã làm giảm hẳn lưu tốc của làn nước, làm cho sông Hương khi qua thành phố đã trôi đi chậm, thực chậm, cơ hồ chỉ từ là một mặt hồ yên tĩnh. Tôi đã đi đến Lê-nin-grát, có những lúc đứng nhìn sông Nê-va cuốn trôi những đám băng lô xô, nhấp nháy trăm màu dưới ánh sáng của mặt trời ngày xuân; mỗi phiến băng chờ một con hải âu nghịch ngợm đứng co lên một chân, yêu thích với những hành khách tí hon của nó băng băng lướt qua trước hoàng cung Pê-téc-bua cũ để ra bể Ban-tích. Tôi vừa từ trong khói lửa miền Nam đến đây, nhiều năm xa Huế, và chính Lê-nin-grát đã thức tỉnh trong tâm hồn tôi giấc mơ lộng lẫy của tuổi dại; ôi, tôi muốn hóa làm một con chim nhỏ đứng co một chân trên con tàu thủy tinh để đi ra biển. Tôi nôn nả vỗ tay, nhưng sông Nê-va đã chảy nhanh quá, không kịp cho lũ hải âu nói một điều gì với những người bạn của toàn bộ chúng ta đang ngẩn ngơ trông theo. Hai nghìn năm trước đó, có một người Hi Lạp tên là Hê-ra-clít, đã khóc suốt đời vì những dòng sông trôi đi quá nhanh, thế vậy! Lúc ấy, tôi nhớ lại dòng sông Hương của tôi, chợt thấy quí điệu chảy lặng lờ của nó khi ngang qua thành phố. Đấy là điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế, trọn vẹn có thể cảm nhận được bằng thị giác qua trăm nghìn ánh hoa đăng bồng bềnh vào những đêm hội rằm tháng Bảy từ điện Hòn Chén trôi về, qua Huế bỗng ngập ngừng như muốn đi muốn ở, chao nhẹ trên mặt nước như những vấn vương của một nỗi lòng.
Hình như trong khoảnh khắc chùng lại của sông nước ấy, sông Hương đang trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Đã nhiều lần tôi vô vọng khi nghe đến nhạc Huế giữa ban ngày, hoặc trên sân khấu nhà hát. Quả đúng như vậy, toàn bộ nền âm nhạc cổ xưa Huế đã được sinh thành trên mặt nước của dòng sông này, trong một khoang thuyền nào đó, giữa tiếng nước rơi bán âm của những mái chèo khuya. Nguyễn Du đã bao năm lênh đênh trên quãng sông này, với một phiến trăng sầu. Và từ đó, những bản đàn đã đi suốt đời Kiều. Tôi đã tận mắt tận mắt chứng kiến một người nghệ nhân già, chơi đàn hết nửa thế kỉ, một buổi tối ngồi nghe con gái đọc “Kiều”: “Trong như tiếng hạc bay qua – Đục như tiếng suối mới sa nửa vời”… Đến câu ấy, người nghệ nhân chợt nhổm dậy vỗ đùi, chỉ vào trang sách Nguyễn Du mà thốt lên: “Đó đó là “Tứ đại cảnh!”.
Rời khỏi kinh thành, sông Hương chếch về phía chính bắc, ôm lấy hòn đảo Cồn Hến quanh năm mơ màng trong sương khói, đang xa dần thành phố để lưu luyến ra đi giữa màu xanh lè của tre trúc và của những vườn cau vùng ngoại ô Vĩ Dạ. Và rồi, như sực nhớ lại một điều gì còn chưa kịp nói, nó đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng phía đông tây để hội ngộ thành phố lần cuối ở góc cạnh thị xã Bao Vinh xưa cổ. Đối với Huế, nơi đây đó là nơi chia tay dõi xa ngoài mười dặm trường đình.
Riêng với sông Hương, vốn đang xuôi chảy giữa cánh đồng phù sa êm ái của nó, khúc quanh này thực bất thần biết bao. Có một chiếc gì rất lạ với tự nhiên và rất giống con người ở đây; và để nhân cách hóa nó lên, tôi gọi đấy là nỗi vương vấn, cả một chút ít lẳng lơ kín kẽ của tình yêu. Và tựa như nàng Kiều trong đêm tình tự, ở ngã rẽ này, sông Hương đã chí tình trở lại tìm Kim Trọng của nó, để nói một lời thề trước lúc về biển cả: “Còn non, còn nước, còn dài, còn về, còn nhớ…”. Lời thề ấy vang vọng khắp lưu vực sông Hương thành giọng hò dân gian; ấy là tấm lòng người dân nơi Châu Hóa xưa mãi mãi chung tình với quê nhà xứ sở.
(Trích Ai đã đặt tên cho dòng sông – Hoàng Phủ Ngọc Tường –
Ngữ văn 12, Tập hai, NXB Giáo dục đào tạo, 2008, tr.199-201)
Câu 1. Nêu chủ đề của đoạn trích.
Câu 2. Vẻ đẹp của dòng sông Hương đã được tác giả cảm nhận từ những phương diện, góc nhìn nào?
Câu 3. Phân tích những liên tưởng thú vị, độc lạ và rất khác nhau của tác giả về sông Hương.
Câu 4. Nêu hiệu suất cao nghệ thuật và thẩm mỹ của giải pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: Giáp mặt thành phố ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến Cồn Hến; đường cong ấy làm cho dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu..
Câu 5. Nêu cảm nhận về hình tượng nhân vật “tôi” trong đoạn trích.
Đáp án đề đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sông số 3
Câu 1: Chủ đề của đoạn trích là: Vẻ đẹp của dòng sông Hương đoạn chảy qua thành phố Huế.
Câu 2: Vẻ đẹp của dòng sông Hương đã được tác giả cảm nhận từ những phương diện, góc nhìn là:
– Từ tầm nhìn địa lí, nhà văn đã miêu tả lại thủy trình của dòng sông từ vùng ngoại ô Kim Long đến tận thị xã Bao Vinh với những đƣờng lƣợn thực vui tươi.
– Từ góc nhìn âm nhạc, Hoàng Phủ Ngọc Tường phát hiện ra vẻ riêng của dòng sông đó là điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế và sông Hương là người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya.
– Từ tầm nhìn văn học, tác giả đã cảm nhận dòng sông như một người tình dịu dàng êm ả và chung thủy, tựa như nàng Kiều trong đêm tình tự, sông Hương đã chí tình trở lại tìm Kim Trọng của nó, để nói một lời thề trước lúc về biển cả.
Có thể thấy, từ góc nhìn nào, Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng cảm nhận dòng sông như một sinh thể trữ tình có đời sống nội tâm rất là phong phú.
Câu 3: Từ dòng sông của xứ Huế mộng mơ, nhà văn đã liên tưởng đến những dòng sông nổi tiếng trên toàn thế giới như sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét, sông Nê-va của Lê-nin-grát để phát hiện ra vẻ riêng, rất riêng của dòng sông quê nhà: sông Hương khi qua thành phố đã trôi đi chậm, thật chậm như thể đó là điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế vậy.
Sự liên tưởng của Hoàng Phủ Ngọc Tường không riêng gì có tạo ra sự so sánh thú vị mà còn tương hỗ tác giả khắc sâu hơn vẻ đẹp riêng, đậm màu Huế của sông Hương.
Câu 4:
– Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn: Giáp mặt thành phố ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến Cồn Hến; đường cong ấy làm cho dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu..đó là: so sánh.
– Cách so sánh của tác giả rất lạ, rất độc lạ và rất khác nhau. Sông Hương là một thực thể hữu hình được so sánh với một tiếng “vâng” không nói ra của tình yêu, tuy trừu tượng nhưng lại trọn vẹn có thể gợi trong tâm người đọc những rung cảm thẩm mĩ đẹp tươi. Sông Hương hiện lên như một ngƣời con gái với vẻ nhát gan, dịu dàng êm ả, duyên dáng trước người tình của tớ.
Câu 5: Trong đoạn trích, hình tượng nhân vật “tôi” hiện lên là một người nhạy cảm, tài hoa, gắn bó thâm thúy bằng một tình yêu nồng nàn, sâu đậm với sông Hương và xứ Huế thơ mộng.
Xem thêm:Sơ đồ tư duy Ai đã đặt tên cho dòng sông
————-
Trên đấy là một số trong những đề Đọc hiểu Ai đã đặt tên cho dòng sôngmà Đọc tài liệu đã sưu tầm được, mong rằng sẽ tương hỗ ích cho những em trong quy trình ôn tập tận nhà!
I. Mở bài:
– Dòng sông trong thi ca nhạc họa.
– Hình tượng dòng sông Hương với vẻ đẹp ở khúc thượng nguồn.
II. Thân bài:
1. Ý nghĩa nhan đề:
– Là một nhan đề lạ và mê hoặc, khơi gợi hứng thú và tò mò cho những người dân đọc đi vào tìm hiểu để tự tìm câu vấn đáp cho mình.
– Mở ra nội dung của tác phẩm, thứ nhất là vẻ đẹp của dòng sông Hương trên toàn bộ những tầm nhìn phong phú và phong phú chủng loại, thứ hai là lịch sử một thời về tên gọi “Hương” thơm và đẹp muôn đời của dòng sông.
2. Vẻ đẹp của dòng sông Hương ở thượng nguồn:
* “một bản trường ca của rừng già” mang đậm vẻ hào hùng, trang trọng và sôi sục.
– Vẻ hùng vĩ với hình ảnh những đoạn sông “rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như cơn lốc,…”.
– Vẻ đẹp rất thơ mộng và trữ tình khiến người ta không khỏi say mê, cảm thán bằng “vẻ dịu dàng êm ả, say đắm Một trong những dặm dài chói lọi red color của hoa đỗ quyên rừng”.
=> Tính chí dương hùng tráng và nét dịu dàng êm ả, đắm say, trữ tình chí âm của dòng sông đã dung hợp, bổ khuyết lẫn nhau để tạo ra một Hương giang kỳ vĩ, đậm cá tính và gây ấn tượng mạnh mẽ và tự tin với những người đọc.
* Dáng vẻ của một người con gái Di-gan
– “phóng khoáng và hoang dại” thật quyến rũ, bí hiểm, cùng với “bản lĩnh gan dạ tâm hồn tự do và trong sáng”.
– Làm nổi trội lên cái vẻ sôi sục tràn trề sức sống của dòng sông, mang lại cả những tưởng tượng về một dòng chảy lắt léo, ưa mày mò, ưa tự do được rừng già Trường Sơn hun đúc.
* “người mẹ phù sa của vùng văn hóa truyền thống xứ sở”.
– Rũ bỏ cái đậm cá tính mạnh mẽ và tự tin, hoang dại để trở mình trở thành một người phụ nữ dịu dàng êm ả, một người mẹ bao dung, ngàn đời nuôi dưỡng những người con trong Huế bằng dòng sữa phù sa ngọt ngào, bằng mừi hương thân thuộc, bằng vẻ đẹp “dịu dàng êm ả và trí tuệ”.
– Nhắc nhở con người nhớ lại sự quyết tử to lớn của bà mẹ Hương giang ngàn đời.
=> Nhấn mạnh làm nổi trội quan hệ diệu kỳ, gắn bó thâm thúy của dòng sông với mảnh đất nền cố đô bao đời nay.
III.Kết bài:
Nêu cảm nghĩ.
Reply
4
0
Chia sẻ
– Một số Keyword tìm kiếm nhiều : ” Review Những hình ảnh so sánh- nhân hóa nào được sử dụng để trình làng đậm cá tính sâu thẳm của dòng sông? tiên tiến và phát triển nhất , Share Link Download Những hình ảnh so sánh- nhân hóa nào được sử dụng để trình làng đậm cá tính sâu thẳm của dòng sông? “.
Bạn trọn vẹn có thể để lại Comment nếu gặp yếu tố chưa hiểu nghen.
#Những #hình #ảnh #sánh #nhân #hóa #nào #được #sử #dụng #để #giới #thiệu #cá #tính #sâu #thẳm #của #dòng #sông Những hình ảnh so sánh- nhân hóa nào được sử dụng để trình làng đậm cá tính sâu thẳm của dòng sông?