Mục lục bài viết
Update: 2022-03-24 19:12:12,Bạn Cần tương hỗ về Tình Đồng chí được thể hiện rõ ràng nhất trong ba câu thơ trên là gì. Bạn trọn vẹn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Ad đc lý giải rõ ràng hơn.
Câu 3 (trang 130 sgk Ngữ Văn 9 Tập 1)
Tóm lược đại ý quan trọng trong bài
Hãy tìm trong bài thơ những rõ ràng, hình ảnh biểu lộ tình đồng chí, đồng đội làm ra sức mạnh tinh thần của những người dân lính cách mạng. Phân tích ý nghĩa, giá trị của những hình ảnh, rõ ràng đó.
Lời giải 1
+ Tình đồng chí là yếu tố cảm thông thâm thúy tâm tư nguyện vọng nỗi niềm của nhau. Những người lính gắn bó với nhau, họ hiểu đến từng nỗi niềm sâu xa, thầm kín của đồng đội mình:
Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Người lính đi chiến đấu đế lại sau sống lưng mình những gì thương quý nhất của quê nhà: ruộng nương, gian nhà, giếng nước gốc đa.. Từ “mặc kệ” đã cho toàn bộ chúng ta biết tư thế ra đi dứt khoát của người lính. Nhưng sâu xa trong tâm, họ vẫn da diết nhớ quê nhà, ở ngoài mặt trận, họ vẫn tưởng tượng thấy những hình ảnh thân thuộc nơi quê nhà xa xôi.
+ Tình đồng chí còn là một cùng nhau san sẻ những gian lao, thiếu thốn của đời sống người lính:
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi
Ảo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Những gian lao, thiếu thốn trong môi trường sống đời thường của người lính trong năm kháng chiến chống Pháp hiện lên thật rõ ràng, chân thực: áo rách nát, quần vá, chân không giày… sự từng trải của đời người lính đã cho Chính Hữu “biết” được sự khổ sở khi bị những cơn sốt rét rừng hành hạ: người nóng sốt hầm hập đến ướt cả mồ hôi mà vẫn tiếp tục ớn lạnh đến run người. Và nếu không tồn tại sự từng trải ấy cũng không thể nào biết được cái cảm hứng của “miệng cười buốt giá”: trời buốt giá, môi miệng khô và nứt nẻ, nói cười rất trở ngại, có khi nứt ra chảy cả máu. Thế nhưng những nguờí lính vẫn cười trong gian lao, bởi có hơi ấm và nụ cười của tình đồng đội “thương nhau tay nắm lấy bàn tay”. Hơi ấm ở bàn tay, ở tấm lòng đã chiến thắng cái lạnh ở “chân không giày” và thời tiết “buốt giá”. Trong đoạn “anh” và “tôi” luôn đi với nhau, có khi đứng chung trong một câu thơ, khi đi sóng đôi trong từng cặp câu liền nhau. Cấu trúc ấy đã diễn tả gắn bó, san sẻ của những người dân đồng đội.
Lời giải 2
Tình đồng chí được thể hiện trong tác phẩm
– Sự giúp sức, san sẻ những gánh nặng, nỗi lo toan: Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
– Cùng đồng cam cộng khổ vượt qua những ngày thang gian lao, trở ngại, thiếu thốn, bệnh tật: “Tôi với anh biết từng cơn ớn lạnh …. chân không giày”
– Tình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau: Thương nhau tay nắm lấy bàn tay
– Qua đó thể hiện tình cảm đoàn kết, gắn bó keo sơn cùng chung một lòng của những người dân đồng chí
Dàn ý & 5 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất
Cảm nhận vẻ đẹp của tình đồng chí trong bài Đồng chí của Chính Hữu mang tới dàn ý rõ ràng, cùng 5 bài cảm nhận ngắn gọn, giúp những em học viên lớp 9 tích lũy vốn từ để viết bài văn cảm nhận vẻ đẹp tình đồng chí, đồng đội hay hơn.
Qua bài thơ Đồng chí, đã cho toàn bộ chúng ta thấy được sự dũng mãnh, kiên cường, sáng sủa của những người dân lính. Vậy mời những em cùng theo dõi nội dung bài viết tại đây của Download để đạt kết quả cao trong những bài kiểm tra, bài thi sắp tới đây.
1. Mở bài
2. Thân bài
2.1 Khái quát chung về bài thơ
2.2 Phân tích vẻ đẹp tình đồng chí
a) Vẻ đẹp của sự việc cảm thông, san sẻ thâm thúy những tâm tư nguyện vọng thầm kín
– Thấu hiểu tình hình mái ấm gia đình của nhau, thấu hiểu nỗi lòng riêng tư của người bạn lính, san sẻ niềm thương nhớ, nặng lòng với quê nhà của bạn:
Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
– Hiểu được sự quyết tử thầm lặng, sự nhớ thương mong ngóng của những người dân ở hậu phương
b) Vẻ đẹp của việc đồng cam cộng khổ với tình hình chiến đấu ác liệt, đau thương
– Họ san sẻ những gian lao, khổ cực, thiếu thốn trong đời sống người lính “Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi”, “áo rách nát vai”, “chân không giày”
– Họ cùng nhau trải qua trở ngại, khắc nghiệt trong chiến đấu.
– Họ quên mình để động viên nhau, cùng nhau vượt lên trên buốt giá và những bàn tay động viên, truyền lẫn nhau hơi ấm
“Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”
– Yêu thương nhau bằng cả tấm lòng chân thành sâu nặng với những cử chỉ nghĩa tình
– Họ cùng nhau vượt qua mọi gian truân với tinh thần sáng sủa, sức mạnh mẽ của tình đồng đội “miệng cười buốt giá”
→ Sức mạnh mẽ của tình đồng chí được thể hiện trong trở ngại gian truân
c) Biểu tượng cao đẹp về tình đồng chí
– Tình đồng chí được tôi luyện khi họ cùng nhau sát cánh tiến hành trách nhiệm đánh giặc
– Chính ở nơi thử thách, ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết gần kề, tình đồng chí thực sự thiêng liêng cao đẹp.
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tớ
Đầu súng trăng treo
– Trên nền khung cảnh vạn vật thiên nhiên hùng vĩ nhưng cũng khắc nghiệt, những người dân lính với tư thế dữ thế chủ động “chờ” giặc thật hào hùng.
– Hai câu thơ cuối đối nhau thật chỉnh khi ca tụng tình đồng chí giúp người lính vượt lên toàn bộ trở ngại, khắc nghiệt của thời tiết.
– Hình ảnh “đầu súng trăng treo” bất thần là yếu tố nổi trội làm sáng bừng bài thơ: đấy là yếu tố phối hợp giữa chất hiện thực và lãng mạn.
=> Hình ảnh này phối hợp, cô đọng vẻ đẹp tâm hồn người lính với việc tỏa sáng vẻ đẹp của tình đồng chí, khiến người lính trong cả trong hiểm nguy vẫn bình thản, lãng mạn.
2.3 Giá trị nghệ thuật và thẩm mỹ
3. Kết bài
Chính Hữu là một nhà thơ quân đội trưởng thành trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ của dân tộc bản địa. Thơ của ông có bề dày về thời hạn, tầng phía trên cao về cảm xúc, giàu chất hiện thực và vẻ đẹp của người lính Cách Mạng trong kháng chiến. Chính Hữu viết không nhiều nếu không thích nói là rất ít nhưng những tác phẩm của ông đều mang hơi thở của thời đại, trong số đó có bài thơ “Đồng chí” sáng tác năm 1948. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ với những vẻ đẹp giản dị, sơ khai nhưng có một đời sống tâm hồn, mục tiêu, lý tưởng cao đẹp, nhất là tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng, thắm thiết.
Bài thơ được tuân theo thể thơ tự do, 20 dòng thơ với ngôn từ bình dị, giọng điệu thơ thủ thỉ, tâm tình, cảm xúc dồn nén, hình tượng thơ phát sáng, có nhiều câu thơ để lại ấn tượng trong tâm bạn đọc. Mở đầu bài thơ là hình ảnh hai người lính trẻ chụm nguồn vào nhau kể chuyện tâm tình:
“Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá”
Hai câu thơ đầy ấn tượng về những vùng đất cảnh đời đầy nhọc nhằn, vất vả. Cách nói cô đúc, khắc họa rõ ràng những vùng quê nghèo của những người dân lính. Các anh tới từ những miền quê rất khác nhau nhưng lại chung cái đói, cái nghèo lam lũ. Chữ nghĩa thường thì mà như đang cựa quậy như môi trường sống đời thường thực đã ùa vào trong câu chữ đem lại những cảm nhận thâm thúy về tình hình xuất thân và quê nhà đất của những người dân lính. Tổ Quốc gọi những anh lên đường, họ không hẹn mà gặp gỡ ở mặt trận. Nơi đây những anh cùng chung lý tưởng, trách nhiệm chiến đấu để bảo vệ Tổ Quốc:
“Súng bên súng, đầu sát bên đầu”
Tình đầu chí nảy nở bền chặt trong sự chan hòa, san sẻ mọi gian lao cũng như nụ cười, đó là mối tình tri kỷ của những người dân bạn chí cốt mà tác giả biểu lộ bằng một hình ảnh thật rõ ràng, giản dị mà rất là quyến rũ:
“Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ”
Đêm Việt Bắc thì quá rét, chăn lại quá nhỏ, loay hoay mãi không đủ ấm. Đắp được chăn thì hở đầu, đắp được bên nọ lại hở bên kia. Trong những ngày tháng thiếu thốn ấy, từ “xa lạ” họ trở thành “tri kỷ”.
“Tri kỷ” là những người dân bạn tri kỷ thiết, làm rõ về nhau. Vất vả, nguy nan đã kết nối những người dân lính trở thành bạn tâm giao gắn bó. Chính Hữu đã từng là một người lính, đã trải qua đời sống người lính nên câu thơ bình dị mà có sức nặng tình cảm trìu mến yêu thương đồng đội. Hình ảnh giản dị nhưng cảm động biết bao.
Từ trong tâm khản, họ bỗng bật thốt lên hai từ “Đồng chí!”, đặt cả trong một dòng thơ ngắn gọn mà ngân vang, giản dị mà thiêng liêng. “Đồng chí” với dấu chấm cảm như một nốt nhấn đặc biệt quan trọng mang những sắc thái biểu cảm rất khác nhau vừa mới mẻ lại vừa thiêng liêng. Đồng chí là cùng chí hướng, cùng mục tiêu, là mối tình tri kỷ nhưng được thử thách, tôi rèn trong gian truân. Như vậy trong tình đồng chí còn tồn tại tình giai cấp, tình bè bạn, tình tri kỷ, mối tình dân tộc bản địa của những người dân vì nước, quên thân để tạo ra sự hồi sinh cho quê nhà, dân tộc bản địa. Câu thơ vẻn vẹn có hai chữ nhưng chất chứa dồn nén bao cảm xúc sâu xa từ 6 câu thơ trước và khởi đầu cho những tâm lý tiếp theo.
Từ những cơ sở hình thành tình đồng chí, những biểu lộ cao đẹp đầy xúc cảm ở những câu tiếp theo, Chính Hữu rõ ràng hơn vẻ đẹp tình đồng chí, đồng đội thiêng liêng thắm thiết. Đồng chí trước hết là yếu tố thấu hiểu và san sẻ những tâm tư nguyện vọng, nỗi lòng của nhau:
“Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước, gốc đa nhớ người ra lính”
Hai chữ “mặc kệ” đã lột tả được tinh thần mến nghĩa của những người dân nghĩa binh nông dân trong thơ Nguyễn Đình Chiểu, tinh thần “Ra đi không vương thê nhi” của những đấng trượng phu xưa, và tinh thần “Quyết tử cho Tổ Quốc quyết sinh” của những người dân tự vệ thủ đô trong thời gian ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Nhưng khi để cạnh “Gian nhà không” và “Gió lung lay” thì có gì đó cảm động quá. Người lính không trọn vẹn “mặc kệ” như khẩu khí đâu. Đó là đức quyết tử. Hy sinh những thứ gắn bó để bảo vệ quê nhà giang sơn. Một đức quyết tử giản dị cảm động lòng người.
Trải qua những ngày gian lao kháng chiến đã ngời lên phẩm chất anh hùng ở những người dân nông dân mặc áo lính. Cái nhìn hiện thực đã hỗ trợ nhà thơ ghi lại được những nét chân thực về đời sống đi chiến đấu của người lính:
“Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi
Áo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”
Chính Hữu còn ghi lại được những hình ảnh người lính can trường vượt lên vững vàng trên vị trí của tớ. Bức tượng đài cuối bài thơ:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.”
Ba câu thơ là bức tranh tuyệt đẹp về tình đồng chí, đồng đội của người lính, là hình tượng đẹp về đời sống người chiến sỹ. Sức mạnh mẽ của tình đồng đội đã hỗ trợ họ vượt qua toàn bộ khắc nghiệt của thời tiết. Hình ảnh “Đầu súng trăng treo” là hình ảnh đẹp tuyệt vời nhất vì nó vừa là hình ảnh tả thực, vừa là hình ảnh hình tượng. Bốn chữ có nhịp lắc của cái gì lơ lửng chông chênh trong sự bát ngát. Suốt đêm vầng trăng ở trên cao thấp dần và có những lúc treo lơ lửng trên nền mũi súng. Những đêm phục kích chờ giặc, vầng trăng như một người bạn tri kỷ thiết, gắn bó. “Súng” và “trăng” gợi ra nhiều liên tưởng thú vị. “Súng” hình tượng cho chiến đấu, “trăng” hình tượng cho vẻ đẹp thơ mộng, trong sáng, thanh cao, vĩnh hằng. “Súng” và “trăng”, gần và xa, thực tại và mơ mộng, chiến sỹ và thi sĩ, chất chiến đấu và chất trữ tình. Đây là hình ảnh tượng trưng cho tình cảm trong sáng của người chiến sỹ. Mối tình đồng chí đang nảy nở, vươn cao từ đời sống chiến đấu.
Tình đồng chí đồng đội như thể yếu tố quy tụ, triệu tập toàn bộ những tình cảm, những phẩm chất của những người dân lính giản dị, cao quý. Gian lao thử thách khiến tình đồng chí đồng đội thêm keo sơn thâm thúy. trái lại, tình đồng chí đồng đội giúp người lính có sức mạnh để vượt qua mọi trở ngại.
Chính Hữu là người lính và cũng là nhà thơ của lính. Thơ ông không nhiều nếu không thích nói là rất ít tuy nhiên ấn tượng bởi lời thơ hàm súc, ngôn từ, hình ảnh chân thực mà giàu ý nghĩa hình tượng. “Đồng chí” là tác phẩm tiêu biểu vượt trội của nhà thơ. Bài thơ đã làm nổi trội vẻ đẹp của tình đồng chí của những người dân lính cách mạng trong trong năm đầu kháng chiến chống Pháp.
Bài thơ “Đồng chí” được Chính Hữu viết năm 1948 trong thời kì đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp gian truân, trở ngại. Sau chiến dịch Việt Bắc năm 1947, Chính Hữu bị ốm nặng phải nằm lại tại một trạm quân y, cty chức năng đã cử người ở lại chăm sóc. Cảm động trước tấm lòng tình cảm của người đồng đội, Chính Hữu đã viết lên bài thơ. Bài thơ đã khắc họa hình tượng người lính cách mạng từ đó làm nổi trội vẻ đẹp của tình đồng chí đồng đội keo sơn, gắn bó của mình.
Trước hết vẻ đẹp của tình đồng chí được thể hiện ở cơ sở hình thành lên tình đồng chí. Cơ sở thứ nhất hình thành nên tình đồng chí là cùng chung cảnh ngộ xuất thân – đều là những người dân nông dân mặc áo lính:
“Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá”
Lời thơ tự nhiên như lời kể của người lính về quê nhà: anh tăng trưởng từ vùng đồng bằng chiêm trũng “nước mặn đồng chua”, tôi đi ra từ vùng “đất cày lên sỏi đá”- vùng trung du miền núi. Quê anh, làng tôi – hai vùng quê cách xa nhau nhưng đều chung nhau cái nghèo khó, lam lũ. Việc sử dụng sáng tạo những thành ngữ tục ngữ đã tạo cho lời thơ mộc mạc tự nhiên như tâm hồn người trai cày nói về quê nhà mình. Như vậy, những người dân lính đều ra đi từ những làng quê nghèo khó, họ đều là những người dân nông dân mặc áo lính. Chính sự đồng cảnh, đồng giai cấp đã tạo cơ sở ban sơ vững chãi để hình thành lên tình đồng chí.
Cơ sở thứ hai hình thành lên tình đồng chí là cùng chung trách nhiệm, cùng chung lý tưởng. Anh với tôi từ bốn phương trời xa lạ chẳng hẹn mà cùng tụ hội về đây trong quân ngũ của lá cờ cách mạng bởi: “Súng bên súng đầu sát bên đầu”. Câu thơ có hình ảnh chân thực mà giàu ý nghĩa hình tượng: “súng bên súng” là cùng chung trách nhiệm cầm súng chiến đấu. “Đầu sát bên đầu” là cùng chung chí hướng, lý tưởng ra đi theo tiếng gọi của Tổ quốc quyết tâm chiến đấu bảo vệ độc lập dân tộc bản địa. Cùng chung trách nhiệm, cùng chung lý tưởng đã kết nối anh tôi với nhau.
Tình đồng chí còn được hình thành từ sự san sẻ gắn bó trong gian truân trở ngại:
“Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ”
Câu thơ đầy ắp kỷ niệm của thuở nào hạn nan trở ngại: những đêm ướp đông giá chăn không đủ đắp, họ phải chung nhau mảnh chăn mỏng dính. Tấm chăn sui khép lại đêm ướp đông giá nhưng mở ra sự gắn bó hiểu nhau như tri kỷ. Cấu trúc anh tôi sống đôi lúc ở hai câu thơ khi gộp làm một đã diễn tả quy trình từ xa lạ, quen nhau rồi thành tri kỉ và kết thành: “Đồng chí”. Câu thơ thứ bảy chỉ với hai tiếng và dấu chấm than vang lên như một nốt nhấn thể hiện sự phát hiện về một thứ tình cảm bình dị mà thiêng liêng, mới mẻ của những người dân lính cách mạng: đồng chí. Câu thơ như bản lề của bài thơ vừa khái quát cảm xúc ở sáu câu thơ đầu, vừa mở ra những biểu lộ ở những dòng thơ tiếp theo. Đồng thời làm nổi trội một quy luật tất yếu: cùng chung cảnh ngộ xuất thân, cùng trách nhiệm lý tưởng, cùng san sẻ gắn bó thì sẽ trở thành đồng chí của nhau.
Vẻ đẹp của tình đồng chí còn được thể hiện ở những biểu lộ rõ ràng của tình đồng chí. Biểu hiện thứ nhất của tình đồng chí là họ thấu hiểu tâm tư nguyện vọng, nỗi lòng của nhau:
“Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đã nhờ người ra lính.”
Những người lính ra đi để lại sau sống lưng toàn bộ những gì thân thuộc nhất: ruộng nương, gian nhà, giếng nước, gốc đa. Từ “mặc kệ” đã thể hiện thái độ dứt khoát quyết chí ra đi vì nghĩa lớn. Mặc kệ mà không hề dửng dưng vô tình: họ ra đi nhưng từ trong sâu thẳm người lính vẫn nhớ về quê nhà, họ vẫn biết nơi quê nhà ruộng nương vẫn chờ tay người cày xới, gian nhà lung lay trong gió chờ người sửa sang, nơi giếng nước gốc đa có ánh nhìn người thân trong gia đình trông ngóng. Đặc biệt hình ảnh nhân hóa ẩn dụ “Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính” đã thể hiện quê nhà vẫn nhớ người trai cài ra trận hay người ra trận vẫn nhớ về quê nhà. Nỗi nhớ hai chiều càng trở nên da diết. Trong đoạn thơ cấu trúc “anh- tôi” sóng đôi giờ chỉ từ lại anh: nỗi nhớ quê nhà trong tâm anh được tôi nói hộ. Tôi nói cho anh hay này cũng đó là nỗi nhớ quê nhà đất của tôi. Những người lính họ thấu hiểu tâm tư nguyện vọng nỗi lòng của nhau.
Tình đồng chí còn được thể hiện ở sự san sẻ gắn bó trong gian truân trở ngại của đời sống người lính. Anh với tôi cũng chịu những cơn sốt rét từng hành hạ:
“Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi.”
Cơn sốt rét từng đang trở thành căn bệnh phổ cập với những người dân lính trong trong năm đầu kháng chiến chống Pháp ăn uống kham khổ, thiếu thốn thuốc men. Chính Hữu đã gợi tả một cách chân thực: “biết ớn lạnh”, “sốt run người vừng trán ướt mồ hôi”. Anh với tôi cùng chịu cảnh thiếu thốn:
“Áo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Chân không giày”
Chính Hữu đã đưa vào trong lời thơ những hình ảnh chân thực về môi trường sống đời thường chiến đấu của người lính Cách mạng trong trong năm đầu kháng chiến chống Pháp thiếu thốn đủ bề từ lương thực đến tư trang. Để từ đó người đọc có cái nhìn thâm thúy hơn về anh bộ đội. Cấu trúc “anh – tôi” lại sóng đôi như xác lập trong gian truân trở ngại đều phải có anh có tôi cùng san sẻ gắn bó.
Trong gian truân trở ngại người lính cách mạng hiện lên vẫn hiên ngang, sáng sủa. Trong gian truân trở ngại họ vẫn nở nụ cười – nụ cười sáng sủa ấm cúng xua tan cái giá buốt. Đặc biệt là hình ảnh “Thương nhau tay nắm lấy bàn tay” rất tự nhiên, chân thực nhưng đã thể hiện thâm thúy cảm động tình đồng chí của người lính cách mạng. Họ nắm lấy tay nhau như để động viên nhau, như để truyền lẫn nhau hơi ấm sức mạnh mẽ của tình đồng chí để cùng nhau chắc tay súng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Phải chăng tình đồng chí vừa là vẻ đẹp vừa là cội nguồn sức mạnh mẽ của người lính cách mạng?
Không những thế vẻ đẹp của tình đồng chí trong bài thơ còn được thể hiện ở hình tượng cao đẹp của tình đồng chí. Với bút pháp hiện thực kết thích phù hợp với cảm hứng lãng mạn ba câu thơ cuối đã gợi lên bức tranh cảnh đường đêm khuya thật đẹp:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới”
Trên nền hiện thực khắc nghiệt: đêm khuya, nơi “rừng hoang sương muối” giá buốt, người lính hiện lên với tư thế dữ thế chủ động hiên ngang “đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới”. Chính tư thế thành đồng vách sắt ấy đã làm lu mờ đi mọi gian truân trở ngại. Phải chăng chính tình đồng chí đã làm lên vẻ đẹp ấy của người lính? Hình ảnh người lính được kết đọng lại qua rõ ràng bất thần, độc lạ và rất khác nhau:
“Đầu súng trăng treo”
“Đầu súng trăng treo” được Chính Hữu nhận ra từ chính những đêm hành quân phục kích chờ giặc của tớ và đồng đội. Giữa mênh mông bát ngát của rừng khuya, người lính chắc tay súng canh gác, mũi súng hướng lên trời. Trăng lơ lửng giữa không trung, càng về khuya trăng xuống thấp dần, đến một mức độ nào đó nhìn lên trăng như treo trên đầu ngọn súng. Hình ảnh “đầu súng trăng treo” còn gợi bao liên tưởng thú vị cho những người dân đọc: “súng” là hình tượng của cuộc chiến tranh, của hiện thực, của chất chiến sỹ; “trăng” là hình tượng của hòa bình, của lãng mạn, của chất thi sĩ. Sự phối hợp của hai hình ảnh tưởng như trái chiều nhau và lại hỏi hòa bổ trợ update lẫn nhau để cùng nói về những mặt của người lính và tình đồng chí: vừa chiến sỹ và lại rất thi sĩ, vừa hiện thực và lại lãng mạn. Hình ảnh “đầu súng trăng treo” còn nói lên ý nghĩa cao cả của cuộc kháng chiến: người lính cầm súng chiến đấu bảo vệ hòa bình cho quê nhà, giang sơn. Nhịp thơ 2/2 như gợi nhịp lắc của cái gì lơ lửng chung chiêng giữa bát ngát mênh mông chứ không thể buộc chặt. Giữa hiện thực khắc nghiệt nhưng tâm hồn người lính vẫn lãng mạn, bay bổng bởi trong tâm họ có tình đồng chí ấm cúng. Chính vì vậy “Đầu súng trăng treo” đang trở thành hình tượng của người lính cách mạng trong văn học kháng chiến và được Chính Hữu chọn làm nhan đề cho tập thơ nổi tiếng của ông.
Bài thơ đã làm nổi trội vẻ đẹp tình đồng chí qua những nét nghệ thuật và thẩm mỹ rực rỡ. Đó là thể thơ tự do phù thích phù hợp với cảm xúc tự nhiên dồn nén của bài thơ. Ngôn ngữ hình ảnh chân thực mà giàu ý nghĩa hình tượng. Cấu trúc “anh- tôi” sóng đôi đã góp thêm phần thể hiện tư tưởng chủ đề tác phẩm. Bài thơ còn sử dụng phối hợp những giải pháp tu từ: nhân hóa, ẩn dụ,… Với những nét rực rỡ nghệ thuật và thẩm mỹ ấy, bài thơ đã ca tụng tình đồng chí đồng đội keo sơn gắn bó của người lính cách mạng trong trong năm đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp. Bài thơ đã thể hiện sự gắn bó, am hiểu thâm thúy và tấm lòng trân trọng yêu thương đồng đội của nhà thơ. Cùng với những tác phẩm khác ví như “Tây Tiến” của Quang Dũng, “Nhớ” của Hồng Nguyên,… “Đồng Chí” của Chính Hữu đã góp thêm phần làm phong phú hình ảnh anh bộ đội Cụ Hồ trong thơ ca tân tiến. Bài thơ đã mở ra một hướng đi mới cho văn học kháng chiến viết về người lính cách mạng: cảm hứng thơ tăng trưởng từ hiện thực đời thường mà vẫn dạt dào lãng mạn.
Với bút pháp hiện thực kết thích phù hợp với cảm hứng lãng mạn, ngôn từ, hình ảnh chân thực giàu sức gợi, bài thơ đã làm nổi trội vẻ đẹp của tình đồng chí của những người dân lính cách mạng trong trong năm đầu kháng chiến chống Pháp. Bài thơ đã đem lại cho những người dân đọc cảm nhận chân thực về người lính cách mạng trong trong năm kháng chiến chống Pháp. Chính vì vậy bài thơ có sức sống mãi trong tâm người đọc.
Chính Hữu là nhà thơ chiến sỹ thơ Ông đa phần viết về người lính và cuộc chiến tranh. Một trong những tác phẩm nổi tiếng của Chính Hữu là bài thơ Đồng chí – người con tinh thần Ra đời vào thời gian đầu xuân mới 1948 được in trong tập Đầu súng trăng treo. Bằng hình ảnh thơ độc lạ và rất khác nhau sử dụng bút pháp hiện thực kết thích phù hợp với lãng mạn, Chính Hữu đã khiến người đọc thấu hiểu vẻ đẹp tình đồng chí đồng đội trong tình hình chiến đấu rõ ràng của anh bộ đội cụ Hồ thời kỳ chống Pháp.
Bài thơ Đồng chí được viết sau khoản thời hạn Chính Hữu cùng đồng đội tham gia chiến dịch Việt Bắc Thu Đông 1947 vượt mặt cuộc tiến công quy mô lớn của Pháp lên chiến khu Việt Bắc. Qua đó, nhà thơ đã ca tụng tình cảm đồng đội, đồng chí keo sơn, gắn bó của những người dân lính cách mạng mà trước hết, là được thể hiện ngay từ cơ sở xuất thân:
“Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá”
Với cách xưng hô giản dị, tân mật “anh – tôi”, lời thơ như lời tâm tình, trò chuyện, những anh đã trình làng về quê nhà làng quê của tớ. Anh gắn bó với quê nhà “nước mặn, đồng chua” – những vùng đất nhiễm mặn, khó trồng khó cấy. Làng tôi ở thì cằn cỗi, bạc mầu khó trồng trọt, “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Như vậy, tình đồng chí đồng đội của người lính bắt nguồn sâu xa từ sự tương tự về cảnh ngộ xuất thân nghèo khó. Họ cùng chung mục tiêu, lý tưởng nhập ngũ, hành quân, chung lời hẹn với non sông, để từ “đôi người xa lạ” mà “chẳng hẹn quen nhau”. Từ đấy, tình đồng chí càng thêm gắn bó trong môi trường sống đời thường chiến đấu:
“Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ”
Bằng việc sử dụng hình ảnh vừa mang tính chất chất tả thực hành thực tế trình hành quân, vừa mang ý nghĩa hình tượng: “súng” là hình tượng cho trách nhiệm chiến đấu, “đầu” là hình tượng cho lý tưởng chiến đấu, nhà thơ đã khắc họa tình cảm kết nối bền chặt trong chiến đấu của người lính cách mạng. Các anh còn đắp chung nhau chiếc chăn mỏng dính trong những đêm giá rét và từ xa lạ mà quen nhau trở thành tri kỉ, hiểu bạn như hiểu mình. Để rồi những tình cảm ấy đã dồn nén tích tụ để thốt lên hai chữ “Đồng chí!”. Câu thơ là một dòng thơ đặc biệt quan trọng tách riêng chỉ với hai tiếng cùng dấu chấm than đã xác lập tình cảm ấm cúng thiêng liêng, gắn bó, bền chặt, đoàn kết Một trong những người dân lính.
Tình cảm đồng chí thiêng liêng, ấm cúng ấy càng được thể hiện rõ hơn trong những câu thơ tiếp theo:
“Ruộng nương anh gửi bản thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính”
Trước tiên, những người dân lính tâm sự với nhau rõ hơn về gia cảnh của tớ. Với người nông dân, trọn vẹn có thể nói rằng tòa nhà, ruộng vườn là những tài sản quý giá nhất, gắn bó nhất, thế nhưng nghe theo tiếng gọi của Tổ quốc, họ đã cùng nhau “mặc kệ” toàn bộ để sẵn sàng lên đường nhập ngũ đánh giặc. Song, điều này sẽ không đồng nghĩa tương quan với việc họ sẽ quên đi làng xóm, quên đi quê nhà. Mà ngược lại hình ảnh quê nhà quen thuộc “giếng nước gốc đa” hay đó là con người quê nhà sẽ in bóng mãi trong tâm khảm người lính để trở thành động lực, sức mạnh, tình cảm to lớn dành riêng cho những anh. Những người lính không riêng gì có hiểu nhau mà còn cảm thông thâm thúy cho nỗi lòng của nhau.
Tình đồng chí cùng san sẻ những gian truân, thiếu thốn của người lính:
“Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi
Áo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày”
Nhà thơ đưa những rõ ràng hình ảnh thơ rõ ràng chân thực nhất không hề tô vẽ để thể hiện những gian lao thiếu thốn của đời sống người lính ở thời kỳ đầu cuộc kháng chiến. Các anh sốt run người, vùng trán ướt mồ hôi là cùng biết cũng chịu những cơn sốt rét hành hạ ghê gớm. Giữa núi rừng Việt Bắc trong ngày đông buốt giá mà người lính chỉ có mong manh chiếc áo rách nát, manh quần có những mảnh vá, thiếu cả những đôi giày. Các rõ ràng chân thực ấy cũng đủ tái hiện biết bao trở ngại thiếu thốn về quân trang, quân phục, thuốc men của người lính Cụ Hồ. Nhưng trong trở ngại thiếu thốn ấy những người dân lính lại hiện lên thật đẹp qua hình ảnh “miệng cười buốt giá”, nụ cười vượt lên cái lạnh, cái rét, cái khổ tràn trề tinh thần sáng sủa, mặc kệ trở ngại gian truân. Chính tình đồng đội đã sưởi ấm lòng những anh ” thương nhau tay nắm lấy bàn tay”.
Càng đẹp hơn thế nữa đó là vẻ đẹp tình đồng chí được thể hiện trong tình hình chiến đấu rõ ràng:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo”
Bức tranh hiện ra với tình hình thời hạn, không khí rõ ràng. Đêm đã khuya, nơi núi rừng hoang vu vắng lặng, càng về tối, sương muối càng dày hơn, càng tê buốt hơn, lạnh thấu da thịt. Trong tình hình chiến đấu gian truân đó, người lính đứng cạnh bên nhau phục kích chờ giặc. Các anh đứng trong tư thế dữ thế chủ động bình tĩnh sẵn sàng “chờ giặc tới”. Trong đêm chiến đấu, người lính còn một người bạn nữa, đó là vầng trăng. Đêm càng khuya, trăng như sà xuống thấp dần, như đậu trên đầu ngọn súng. Đầu súng trăng treo còn là một hình ảnh thơ vô cùng lãng mạn. Súng và trăng là gần và xa, là hiện thực chiến đấu và sự lãng mạn bay bổng, là hình ảnh người chiến sỹ và người thi sĩ. Sự phối hợp, giao thoa ấy đã tạo ra vẻ đẹp tâm hồn người lính.
Tiếp cận đề tài người lính dưới góc nhìn bình dị, chân thành ở phương diện tình đồng chí, đồng đội, Chính Hữu đã góp thêm phần làm phong phú hơn thơ ca thời kỳ kháng chiến. Người lính trở nên thân thiện và gắn bó hơn với môi trường sống đời thường. Từ bài thơ này, người đọc toàn bộ chúng ta đã nhận được sức mạnh diệu kỳ của quân đội Việt Nam: tình đồng chí đồng đội góp thêm phần làm cho dân tộc bản địa ta thắng lợi quân địch dù chúng mạnh hơn ta nhiều lần về vũ khí phương tiện đi lại vật chất. “Đồng chí” của Chính Hữu là một tác phẩm rực rỡ trong đề tài người lính chống Pháp. Ta thêm trân trọng và tự hào về vẻ đẹp người lính, về thế hệ cha anh đi trước và sống có trách nhiệm hơn trong hiện tại.
“Đồng chí” của Chính Hữu là một trong những tác phẩm tiêu biểu vượt trội sáng tác trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Đến với bài thơ, để lại ấn tượng thâm thúy nhất với những người đọc là tình đồng chí, đồng đội keo sơn gắn bó của những anh bộ đội cụ Hồ.
Mở đầu bài thơ là loại tâm tình của hai người bạn về quê nhà với những câu thơ mộc mạc, tự nhiên:
Quê hương anh nước mặn đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá.
Quê hương anh ở nơi đồng bằng chiêm trũng “nước mặn đồng chua”, làng tôi ở vùng trung du bạc mầu “đất cày lên sỏi đá”. Cả hai vùng quê đều là những vùng quê nghèo, khó trồng trọt. Từ mọi miền của giang sơn, buông xuống cái cày, cái quốc, họ đến với mặt trận, họ “chẳng hẹn” mà quen nhau, bởi họ có chung mục tiêu đánh đuổi giặc Pháp bảo vệ quê nhà. Họ cùng nhau trải qua trở ngại, kề vai sát cánh, san sẻ trở ngại gian truân:
Súng bên súng đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỉ
Đồng chí!
Từ hai con người xa lạ họ quen nhau, cùng chung lí tưởng mục tiêu chiến đấu mà trở thành đồng chí của nhau. “Đầu bên đầu” là cùng chung lí tưởng, mục tiêu chiến đấu, “ súng bên súng” là cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau. Hình ảnh sóng đôi được tác giả sử dụng gợi nên tình gắn bó keo sơn của người chiến sỹ. Không chỉ cùng nhau chiến đấu, họ còn cùng nhau san sẻ với nhau những trở ngại. Đêm tối nơi chiến khu với cái lạnh thấu xương, họ cùng chung nhau cái chăn, truyền lẫn nhau hơi ấm để vượt qua cái lạnh. Chỉ những hành vi ấy mà giữa họ dần trở thành tri kỉ và tăng trưởng thành một thứ tình cảm thiêng liêng hơn. Đó là tình đồng chí. Hai chữ “Đồng chí” vang lên Một trong những trở ngại, thiếu thốn về vật chất, nó vừa là kết thúc của đoạn thơ thứ nhất, vừa là khởi đầu để liên kết đoạn thơ tiếp theo. Nó vang lên như một tiếng gọi thiêng liêng, trầm hùng và đầy xúc động của những người dân lính. Đó còn là một xác lập của tác giả: Đồng chí là cùng chung tình hình, cùng chung lí tưởng, tiềm năng cách mạng, cùng san sẻ, giúp sức lẫn nhau vượt qua trở ngại, vất vả trong chiến đấu.
Vẻ đẹp của tình đồng chí còn được thể hiện khi họ sẵn sàng san sẻ cảm thông sâu xa những tình hình, tâm tư nguyện vọng sâu kín của nhau:
Ruộng nương anh gửi bạn tri kỷ cày
Căn nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Khi đang trở thành tri kỉ của nhau, khi tấm chăn đắp chung chùm lên, họ khởi đầu tâm sự với nhau về nỗi nhớ sâu kín của tớ. Đó là nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê nhà, nhớ những người dân thân yêu nơi hậu phương của tớ. Tình đồng chí hiện lên thật sâu đậm, họ hiểu bạn như hiểu mình. Tác giả đã sử dụng hình ảnh quen thuộc như ruộng nương, giếng nước gốc đa,… gợi nhớ về quê nhà đất của mình. Đặc biệt từ “mặc kệ” được nhà thơ sử dụng tinh xảo thể hiện sự quyết tâm ra đi của người lính, lên đường cầm súng đánh giặc. Nỗi nhớ quê nhà càng là động lực cho họ vững tay súng.
Tình đồng chí còn được nhà thơ thể hiện rõ ràng khi họ sẵn sàng giúp sức nhau lúc hoạn nạn:
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi
Áo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.
Nơi mặt trận, người lính phải trải qua bao trở ngại gian truân. Trước hết đó là căn bệnh sốt rét quái ác, nguy hiểm và còn trong tình hình cuộc chiến tranh thiếu thốn về thuốc men thì căn bệnh này càng đáng sợ hơn. Những cơn sốt cao, cơn ớn lạnh dày vò những anh yên cầu những người dân lính phải cắn răng chịu được, tự cường, tự lực mà vượt qua. Không chỉ vậy, nơi đây không đủ thốn thật nhiều về vật chất : áo rách nát vai, quần vá, chân không giày. Trong cái thời tiết khắc nghiệt ở chiến khu, những anh trải qua mà chân không vật bảo phủ. Nhưng họ chưa lúc nào than vãn, cùng san sẻ giúp sức lẫn nhau “miệng cười buốt giá”; “ thương nhau tay nắm chặt bàn tay”. Chỉ cần một nụ cười, cái nắm tay ấy thôi cũng truyền cho những người dân lính hơi ấm trong cái lạnh buốt, truyền cho họ sự động viên, sức mạnh để vượt qua trở ngại. Từ đó thấy được sự sáng sủa của người lính trong trở ngại gian truân. Điều đó làm cho tình đồng chí thêm gắn bó keo sơn và hóa thành sức mạnh đoàn kết trong cuộc kháng chiến.
Tình đồng chí cao đẹp tuyệt vời nhất có lẽ rằng được biểu lộ trên mặt trận chiến đấu, tôi luyện trong thử thách gian nao:
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Trong khoảng chừng thời hạn là “đêm nay” với khung cảnh là “ rừng hoang” trong cái tình hình thời tiết khắc nghiệt là “ sương muối” người lính vẫn đứng bên nhau trong tư thế “chờ” giặc tới. Đây là một tư thế dữ thế chủ động, sẵn sàng chiến đấu trong bất kể tình hình nào. Và khi đó, ở một tầm nhìn nào đó, tác giả đã phát hiện một hình ảnh lạ “đầu súng trăng treo”. Vầng trăng sáng trên đầu trở thành người bạn cùng kề vai sát cánh với những người lính, vừa soi sáng và sưởi ấm cho những người dân lính trong tình hình lúc bấy giờ. Súng và trăng, thực tại và mơ mộng, cuộc chiến tranh và hòa bình, chiến sỹ và thi sĩ, hiện thực và lãng mạn cứ đan cài vào nhau tạo ra một câu thơ tuyệt đẹp. Sự đan cài ấy vừa đã cho toàn bộ chúng ta biết hiện thực cuộc chiến tranh quyết liệt, trở ngại vừa làm sáng lên vẻ đẹp tâm hồn của người lính. Hình ảnh đầu súng trăng treo như một bức tượng phật đài sừng sững cho tình đồng chí.
Bài thơ “Đồng chí” đã khắc họa thành công xuất sắc hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ và tình đồng chí đồng đội gắn bó keo sơn của mình. Điều này đã góp thêm phần tạo ra thành công xuất sắc của tác phẩm và xác lập tên tuổi của Chính Hữu.
Nếu 7 câu thơ đầu, nhà thơ đi tìm cơ sở hình thành tình đồng chí thì mười câu thơ tiếp theo diễn tả những biểu rõ ràng vẻ đẹp và sức mạnh mẽ của tình đồng chí, đồng đội của người lính. “Đồng chí” đó là yếu tố cảm thông sâu xa những tâm tư nguyện vọng, nỗi lòng thầm kín của nhau:
“Ruộng nương anh gửi bạn cày
Gian nhà không mặc kệ gió lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra linh”.
Vẻ đẹp tình đồng chí, đồng đội thể hiện qua tình cảm gắn bó, sẻ chia của người lính trong đời sống và chiến đấu. Đó là tình tri kỷ, hiểu bạn như hiểu mình và còn vì mình là người trong cuộc, người cùng cảnh ngộ. Với người nông dân, ruộng nương, tòa nhà là cả cơ nghiệp, là ước mơ ngàn đời của mình; họ luôn gắn bó, giữ gìn và chắt bóp cho những gì mình có. Vậy mà người ta đã gác lại toàn bộ để ra đi đánh giặc. Câu thơ “Gian không, mặc kệ gió lung lay” rất là tạo hình và biểu cảm. Để cả cơ nghiệp của tớ hoang trống mà ra đi biết người thân trong gia đình ở lại trống trải nhưng cũng “mặc kệ” thì đó quả là yếu tố quyết tử lớn lao và này cũng là quyết ra đi mà không dửng dưng vô tình với những người thân trong gia đình, quê nhà, giang sơn.
Các anh làm rõ lòng nhau và còn làm rõ nỗi niềm người thân trong gia đình của nhau ở hậu phương: “Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính”,“Giếng nước”, “gốc da” là hình ảnh hoán dụ gợi về quê nhà, về người thân trong gia đình nơi hậu phương của người lính. Như vậy, câu thơ nói quê nhà nhớ người lính mà thực ra là người lính nhớ nhà, nỗi nhớ hai chiều ngày càng da diết. Vậy là người lính đã san sẻ với nhau mọi tâm tư nguyện vọng, nỗi niềm, san sẻ cả những chuyện thầm kín, riêng tư nhất. Họ cùng sống với nhau trong kỷ niệm, trong nỗi nhớ và vượt lên trên nỗi nhớ.
Không chỉ san sẻ cùng nhau những nụ cười, nỗi buồn hay những mẩu chuyện tâm tình nơi quê nhà mà người ta còn san sẻ những gian lao, thiếu thốn của đời sống người lính nơi rừng núi: “sốt run người vầng trán ướt mồ hôi”. Họ đã nhìn thấu và thương nhau từ những rõ ràng nhỏ của đời sống, cùng chịu bệnh tật và những cơn sốt rét rừng ghê gớm mà hầu như người lính nào thì cũng phải trải qua. Họ cùng thiếu, cùng rách nát và từng bước vượt qua tình hình. Đây là tình hình chung của bỏ đối ta trong trong năm đầu kháng chiến chống Pháp.
Những hình ảnh thơ được đưa ra rất chân thực nhưng cô động và quyến rũ biết bao, có tác dụng diễn tả thâm thúy sư gắn bó đồng cam cộng khổ của những anh, giúp vượt qua mọi thiếu thốn, gian truân, cực nhọc của đời lính.
“Áo anh rách nát vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày”
Tác giả đã xây dựng những cặp câu sóng đôi, đối ứng nhau (trong từng cặp câu và từng câu). Đáng để ý là người lính lúc nào thì cũng nhìn bạn, nói về bạn trước lúc nói về phần mình. Chữ “anh” lúc nào thì cũng xuất hiện trước chữ “tôi”. Cách nói ấy phải chăng thể hiện nét tươi tắn trong tình cảm thương người như thể thương thân, trọng người hơn trọng mình. Chính tình đồng đội đã làm ấm lòng những người dân lính để họ vẫn cười trong buốt giá và vượt lên trên buốt giá.
Họ quên mình đi để động viên nhau, vun vén lẫn nhau hơi ấm: “Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”. Đây là mốt cử chỉ rất cảm động chứa chan tình cảm chân thành. Nó không phải cái bắt tay thường thì mà là hai bàn tay tự tìm tới với nhau, truyền lẫn nhau hơi ấm để vượt lên buốt giá, những bàn tay như biết nói. Và đó không phải sự gắn bó bất chợt mà là yếu tố gắn bó trong chiến đấu, đồng cam cộng khổ khiến tình đồng chí thêm sâu dày để đi tới độ cao: cùng sống chết cho lý tưởng:
“Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo”
Đối lập với hiện thực khắc nghiệt của những đêm dài lạnh giá nơi “rừng hoang sương muối” là những người dân lính đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới trong cái nơi mà sự sống và cái chết chỉ trong gang tấc. Họ luôn đứng cạnh nhau, sẵn sàng chiến đấu. Hiện thực quyết liệt không giết chết tâm hồn họ mà ngược lại, họ vẫn luôn sáng sủa, yêu đời, tin tưởng khuynh hướng về tương lai. Từ “chờ” đã và đang nói rõ cái tư thế. Cái tinh thần dữ thế chủ động đánh giặc của mình. Rõ ràng khi những người dân lính đứng cạnh bên nhau vững chãi thì cái gian truân, ác liệt của trận chiến bị mờ đi. Tầm vóc của những người dân lính bỗng trở nên lớn lao anh hùng. Sức mạnh mẽ của tình đồng chí lại càng nổi trội.
Vầng trăng đêm rừng tiếp thêm vào cho họ sức mạnh, khơi bùng khát khao chiến đấu và thắng lợi. Trong suốt cuộc kháng mặt trận kỳ đầy gian lao vất vả ấy, tình cảm đồng chí đã đi vào chiều sâu của sự việc sống và tâm hồn người chiến sỹ để trở thành những kỷ niệm không lúc nào quên.
Rõ ràng, tình cảm đồng chí ấm cúng, thiêng liêng đã mang lại cho những người dân lính nét lãng mạn, cảm hứng thi sĩ trong hiện thực đầy khắc nghiệt qua hình ảnh “Đầu súng trăng treo”. Bốn chữ “Đầu súng trăng treo” làm nhịp thơ đột ngột thay đổi, dồn nén, chắc gọn, gây sự để ý cho những người dân đọc. Trong đêm phục kích giặc, người chiến sỹ bỗng phát hiện mũi súng như treo một vầng trăng.
Từ “treo” đã tạo ra một quan hệ bất thần độc lạ và rất khác nhau, tiếp nối đuôi nhau mặt đất với khung trời, gợi những liên tưởng thú vị vừa hiện thực lại vừa lãng mạn. Hiện thực vì đêm khuya trăng trên vòm trời cao đã sà xuống thấp dần. Ở vào một trong những vị trí và tầm nhìn nào đó, vầng trăng như treo trên đầu mũi súng của người chiến sỹ đang phục kích chở giặc. Lãng mạn vì trong tình hình rất là gian truân quyết liệt: đêm đông lạnh buốt, rừng hoang sương muối, cái chết cận kề, tâm hồn nhạy cảm của người chiến sỹ vẫn tìm thấy chất thơ bay bổng trong vẻ đẹp bất thần của trăng.
Nếu “súng” là hình tượng của chiến đấu thì “trăng” là hình tượng của vẻ đẹp, cho nụ cười sáng sủa, cho việc bình yên của môi trường sống đời thường; súng và trăng là hư và thực, là chiến sỹ và thi sĩ. Đây là “một cặp đồng chí” tô đậm vẻ đẹp của những cặp đồng chí đang đứng cạnh bên nhau. Chính tình đồng chí đã làm cho những người dân chiến sỹ cảm thấy đời sống vẫn đẹp, vẫn thơ mộng, tạo cho họ sức mạnh chiến đấu và thắng lợi.
Hiếm thấy một hình tượng thơ nào vừa khít vừa mang đầy ý nghĩa như “Đầu súng trăng treo”. Đây là một sáng tạo đầy bất thần góp thêm phần nâng cao giá trị bài thơ, tạo nên những dư vang sâu lắng trong tâm người đọc.
Vẻ đẹp tình đồng chí, đồng đội trong bài thơ “Đồng chí là tình cảm thâm thúy chân thành của những con người gắn bó keo sơn trong trận chiến đấu vĩ đại vì một lý tưởng chung nhất, với một tinh thần chung nhất. Bài thơ thơ không riêng gì có nói lên tình cảm gắn bó sâu năng của những người dân lính mà còn thể hiện sức mạnh mẽ của tình cảm ấy. “Đồng chí’ không rực rỡ chiến công mà rực rỡ tình đồng đội ấm nồng khiến họ trọn vẹn có thể sống và làm ra bao chiến công hiển hách.
Reply
3
0
Chia sẻ
– Một số Keywords tìm kiếm nhiều : ” Video full hướng dẫn Tình Đồng chí được thể hiện rõ ràng nhất trong ba câu thơ trên là gì tiên tiến và phát triển nhất , Chia Sẻ Link Down Tình Đồng chí được thể hiện rõ ràng nhất trong ba câu thơ trên là gì “.
Bạn trọn vẹn có thể để lại Comments nếu gặp yếu tố chưa hiểu nha.
#Tình #Đồng #chí #được #thể #hiện #rõ #nhất #trong #câu #thơ #trên #là #gì Tình Đồng chí được thể hiện rõ ràng nhất trong ba câu thơ trên là gì