Categories: Thủ Thuật Mới

Sống vội vàng là sống như thế nào Mới nhất

Mục lục bài viết

Mẹo Hướng dẫn Sống vội vàng là sống ra làm thế nào Mới Nhất

Update: 2022-03-05 10:53:11,Bạn Cần biết về Sống vội vàng là sống ra làm thế nào. You trọn vẹn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình đc lý giải rõ ràng hơn.


Đề bài: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu trong tác phẩm cùng tên.

Tóm lược đại ý quan trọng trong bài

  • Đề bài: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu qua bài thơ “Vội vàng”

Bài làm

Xuân Diệu từng được mệnh danh là “ông hoàng của thơ tình”. Đúng vậy, ông viết nhiều thơ và nổi tiếng nhiều với những bài thơ tình. Nhưng có lẽ rằng đến với Vội vàng, bài thơ viết vào năm 1938, in trong tập Thơ Thơ, toàn bộ chúng ta trọn vẹn có thể nhận thấy vì sao chẳng cần đến những bài thơ tình thì ông vẫn là một nhà thơ nổi tiếng, một nhà thơ lớn của dân tộc bản địa. Bởi tiếng thơ trong Vội vàng là tiếng đời, thể hiện nhiều rung cảm và những triết lí thâm thúy. Trong số đó thi phẩm đã và đang mang lại một ý niệm sống vô cùng ý nghĩa – sống vội vàng.

Nhan đề của bài thơ đã thể hiện ngay ý niệm sống vội vàng của Xuân Diệu. Đó là một tính từ chỉ sự nhanh gọn, gấp gáp trong một hành vi nào đó. Ở đây Xuân Diệu lại tôn vinh sự vội vàng trong cách sống, thái độ sống. Chẳng lẽ sống vội vàng là phải sống nhanh, sống gấp gáp vậy ư? Không những thế, cả bài thơ tác giả còn giục giã mọi người hãy sống không chờ đón, sống hết mình, sống căng tràn từng phút, từng giây, sống đến trọn vẹn của “sống” để chống lại quy luật trôi chảy khắc nghiệt của thời hạn.   Ngay mở đầu bài thơ, ông đã vội vàng qua hai ước muốn đầy táo bạo: tắt nắng, buộc gió. Đây là yếu tố phi lí, hoang đường. Nào ai can thiệp được vào quy luật của tạo hóa, nhưng ý niệm sống vội vàng của Xuân Diệu lại xác lập điều này là có lí. Bởi nếu không ngưng đọng thời hạn thì mọi thứ sắc tố, mùi vị của môi trường sống đời thường sẽ theo nắng, theo gió mà phai nhạt, mà bay đi mất. Con người chẳng thể níu giữ, khóa chặt bên mình. Vậy chỉ từ cách phải sống vội vàng thì mới có thể thỏa lấy được lòng khao khát, mới đắm mình mà tận thưởng, mới không bỏ qua một chút ít nào hương sắc của đời sống. Quan niệm sống vội vàng thể hiện ngay qua khát vọng ngạo nghễ, khác thường mà yêu đời mãnh liệt như vậy.

Thế nhưng nhà thơ cũng chẳng nói suông, ước muốn của ông trọn vẹn có địa thế căn cứ, vì đời sống này tươi đẹp và vô cùng nên sống, nên càng phải vội vàng:

Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Đoạn thơ vang lên với những niềm reo vui, yêu thích. Ông như một một “hướng dẫn viên du lịch” đưa người đọc đi khám thính vẻ đẹp của trần thế này. Thi sĩ sung sướng lắm vì đắm chìm trong cảnh sắc tươi non, viên mãn của ngày xuân: ong bướm tuần tháng mật, hoa đồng nội xanh rì, lá cành tơ phơ phất, yến anh khúc tình si, ánh sáng chớp hàng mi, mỗi buổi sớm thần vui hằng gõ cửa, tháng giêng ngon như một cặp môi gần. Cái hay và ý nghĩa của nhà thơ là để mọi người thưởng thức vẻ đẹp ấy không phải ở chốn bồng lai tiên cảnh, mà ở ngay xung quanh mình. Bởi vậy, Xuân Diệu ý niệm sống vội vàng là yêu vạn vật thiên nhiên, môi trường sống đời thường, nhưng là những gì thân thiện nhất, thân thuộc nhất và trong những khoảnh khắc căng tràn sức sống, tràn ngập xuân tình nhất. Nhưng ông chợt nhận ra, dù là ngay quanh mình đi nữa thì chúng chẳng ở mãi bên mình, nhà thơ dẫu yêu, dẫu ham đến đâu thì rồi nó cũng vụt mất. Bởi vậy, lời thơ say mê, tha thiết nhưng bỗng chùng xuống, vì phải vội vàng một nửa. Vừa tận thưởng vừa vội vàng đó là những gì Xuân Diệu ý niệm. Đó cũng đó là cuộc chạy đua với thời hạn để hưởng trọn hương sắc đời sống.

Cách sống của Xuân Diệu đúng là không chờ đón. Ông vội vàng đến mức mà ở ngay ngày xuân ông đã thấy nhớ nó, chứ không chờ tới mùa hạ mới nhớ ngày xuân. Yêu thương, nhớ nhung tất thảy những gì đang tồn tại trở thành phương châm sống của thi sĩ. Với ông điều này còn có địa thế căn cứ.

Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Chẳng lúc nào! Ôi chẳng lúc nào nữa!

Xuân Diệu chẳng những quá ám ảnh về thời hạn mà ông còn nhạy cảm đến lạ lùng về yếu tố trôi chảy của nó. Hầu hết toàn bộ chúng ta nhận định rằng, mọi thứ đang tới là đến, chứ ít tâm lý rằng nó đang dần trôi qua. Nhưng Xuân Diệu thì khác, ông cảm thấy rõ từng bước tiến của thời hạn. Nên xuân tới là xuân đang qua, non tức là sẽ già, thậm chí còn còn đến mức sẽ hết… Tại sao nhà thơ lại quá nhạy cảm như vậy? Sự nghiệt ngã ấy lâu nay nay ai cũng biết, nhưng nhận ra nó để biết rằng nó đang lấy hết đi những gì của môi trường sống đời thường này chỉ có Xuân Diệu. Đoạn thơ mang giọng điệu tranh biện rất say sưa. Ông đang minh chứng rằng môi trường sống đời thường này đẹp nhưng không lúc nào ở lại, mỗi phút giây trôi qua là sẽ mất đi. Những thứ nhìn thấy tưởng như sẽ tồn tại lâu, nhưng thực ra đang mất mát, hao mòn dần. Cho nên nếu không sống vội vàng thì chỉ từ lại là những gì tiếc nuối, xót xa. Nhà thơ đưa cả thêm những hình ảnh nhân hóa về yếu tố mất mát, chia lìa bởi thời hạn: tháng năm rớm vị chia phôi, núi sông than thầm tiễn biệt, gió xinh hơn dỗi vì phải bay đi, chim đứt tiếng reo thi vì độ phai tàn sắp sửa… để minh chứng cho điều này. Đó mới là vạn vật, trời đất, còn nếu là con người thì hỡi ôi, chắc rằng phải nhiều ngậm ngùi, chua chát lắm. Nên nhà thơ muốn toàn bộ chúng ta hãy sống vội vàng đi để chạy đua với thời hạn, để về sau toàn bộ chúng ta không hề phải thốt lên những lời đầy tiếc nuối: Chẳng lúc nào! Ôi chẳng lúc nào nữa! Và rồi có phải tận mắt tận mắt chứng kiến những gì chia lìa, đứt gãy ấy cũng không hề là yếu tố tiếc nuối, xót xa. Quan niệm sống vội vàng trong cái nhìn về thời hạn như vậy của Xuân Diệu đó là thông điệp sống phải ghi nhận trân trọng từng phút, từng giây để không lúc nào phải hụt hẫng.

Chỉ 3 giọt và cô ấy sẽ không còn để bạn thoát khỏi giường!

Chỉ 3 giọt và cô ấy sẽ không còn để bạn thoát khỏi giường!

Không những chỉ ra môi trường sống đời thường này tươi đẹp rất đáng để sống vội vàng, thời hạn trôi chảy rất nghiệt ngã, vô tình nên càng phải sống vội vàng, nhà thơ còn giục giã và mách toàn bộ chúng ta phương pháp để sống vội vàng.

Mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm

– Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi

Lời giục giã đầy quay quồng, khẩn thiết. Trong bài thơ mang tên Giục giã ông cũng viết:

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ

Em em ơi, tình non sắp già rồi.

Chẳng phải đấy là lần thứ nhất Xuân Diệu khiến người ta nôn nả thế, mà sống vội vàng là phải vậy. Hãy sống nhanh lên, gấp gáp lên khi mùa chưa ngả chiều hôm, khi đời sống chưa vào lúc bóng xế, lúc mình còn tuổi trẻ. Bởi vậy đừng ngại ngần, hãy ôm, hãy riết, hãy say, hãy thâu, hãy cắn để những khoảnh khắc tuyệt diệu của sự sống mới khởi đầu mơn mởn, mây đưa và gió lượn, cánh bướm với tình yêu, cái hôn nhiều, non nước, cỏ cây và xuân hồng được ta hưởng trọn. Thậm chí phải được ngây ngất, chếnh choáng, đã đầy, no nê mới thực sự vội vàng. Bao nhiêu bút lực của sự việc nhiệt huyết, sôi trào, Xuân Diệu dồn hết vào đoạn thơ cuối. Lời thơ căng tràn cảm xúc, khiến ai đọc cũng như mở lòng ra, cũng chẳng thể ngồi yên mà sống một cách vô nghĩa. Ý nghĩa nhân sinh cao đẹp trong cách sống vội vàng là sống đúng thời gian. Khi còn tuổi trẻ, khi trong những khoảnh khắc đẹp tươi của môi trường sống đời thường, đó là lúc ta nên sống hết mình. Không phải cứ nhanh, cứ gấp là vội vàng được mà phải sống sao cho đáng trong từng khoảnh khắc mình chi ra.

Xuân Diệu viết bài thơ này khi ông mới 22 tuổi nhưng những lời tranh biện và giàu tính triết lý trong bài thơ không hề non nớt. Để đã có được một ý niệm sống vội vàng giàu ý nghĩa tích cực như vậy phải được bắt nguồn từ một thái độ sống trang trọng, một tình yêu với môi trường sống đời thường mãnh liệt. Bài thơ Vội vàng và ý niệm sống của nhà thơ thực sự đang trở thành một bài học kinh nghiệm tay nghề giá trị với nhiều thế hệ trẻ sau này.

Comments

comments

Xuân Diệu nhà thơ tình của thi ca Việt Nam. Thơ ông tràn ngập tình yêu, không riêng gì có là tình yêu nam nữ mà còn là một tình yêu môi trường sống đời thường. Ông sống vội vàng, gấp gáp để tóm gọn trọn vẹn mọi khoảnh khắc của đời sống. Triết lí sống vội vàng, gấp gáp đã được ông thể hiện khá đầy đủ trong bài thơ “Vội vàng” trích trong tập “Thơ thơ” – tập thơ đầu tay của ông.

Trong bài thơ “Giục dã” Xuân Diệu đã từng viết:

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ

Em ơi em, tình non sắp già rồi.

Triết lí sống vội vàng gấp gáp đang trở thành một ý niệm sống của Xuân Diệu, nó được thể hiện xuyên thấu trong hành trình dài sáng tác của ông.

Ngay từ nhan đề của bài thơ triết lí sống vội vàng, gấp gáp đã được nhà thơ thể hiện. Vội vàng tức là yếu tố vội vã, thao tác luôn gấp gáp, nhanh gọn không thể chần chừ. Đối với Xuân Diệu cũng vậy, ông vội vàng trong từng khoảng chừng thời gian ngắn. Vậy tại sao Xuân Diệu phải sống vội vàng, gấp gáp như vậy. Bởi ông ý thức được rằng, thời hạn đời người thật ngắn ngủi, hữu hạn, còn thời hạn vũ trụ lại tuần hoàn, vô hạn.

“Xuân đương tới, nghĩa la xuân đương qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già

Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất

Không cho dài thời trẻ của nhân gian

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn

Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời”.

Xuân Diệu rất ám ảnh với những bước tiến của thời hạn , thế cho nên ông vô cùng nhạy cảm trước yếu tố chảy trôi của nó. Xuân đương tới đồng thời thời gian lúc bấy giờ cũng là lúc nó đang vụt khỏi bàn tay toàn bộ chúng ta, xuân “non” rồi đến lúc xuân sẽ “già”, thậm chí còn, và khi xuân hết cũng là lúc tôi sẽ chết. Sự cực đoan ấy của Xuân Diệu là trọn vẹn hợp lý. Cuộc sống này đẹp tươi, vui tươi là vậy nhưng nó như một dòng sông chảy đi và không lúc nào trở lại nữa. Khoảnh khắc đẹp tươi, phút giây lãng mạn cũng chỉ đến với ta có một lần. Thiên nhiên trọn vẹn có thể đẹp mãi, vĩnh cửu mãi, còn “tôi” thì không, tôi chỉ có một đời này, một khiếp này để tận thưởng trọn vẹn mọi mĩ vị, mọi thắng cảnh trong môi trường sống đời thường. Bởi vậy nên phải sống vội, sống gấp, có những khao khát mãnh liệt:

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi

Cái khao khát của ông thật khác thường, mà cũng thật mãnh liệt. tắt nắng, buộc gió, hỏi chăng có ai trên đời sống này đã làm được. Xuân Diệu muốn tắt nắng để những sắc tố của môi trường sống đời thường không trở thành phai tàn, muốn buộc gió để sắc hương của cỏ cây không trở thành bay đi. Ý muốn ấy quả thực đẹp tươi, ông muốn lưu lại những gì đẹp tươi nhất của vạn vật thiên nhiên cho môi trường sống đời thường con người. Đồng thời ước mơ ấy của ông cũng trọn vẹn có cở sở, môi trường sống đời thường đẹp tươi dường kia, nếu không sống tận hiến chẳng phải là sẽ uống phí lắm hay sao:

Của ong bướm này đây tuần tháng mật

Này đây hoa của đồng nội xanh rì

….

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.

Đoạn thơ như một tiếng reo vui, một bản hoan ca trước vẻ đẹp của vạn vật thiên nhiên vạn vật. Trần thế hiện lên với vẻ đẹp toàn mĩ, tràn trề nhất: tuần tháng mật, hoa của đồng nội xanh rì, lá của cành tơ phơ phất, yến anh này đây khúc tình si, anh sáng,… Một bức tranh tuyệt đẹp được thi sĩ Xuân Diệu vẽ lên, đó là bức tranh có sự hòa giải và hợp lý của sắc tố (xanh rì), âm thanh (khúc tình si) và ngập tràn ánh sáng. Đây quả là một thiên đường. Vẻ đẹp này sẽ không phải ở đâu xa, mà nó ở ngay đây, hiện hữu trong môi trường sống đời thường này. Đây cũng là cái đích mà Xuân Diệu muốn hướng người đọc đến, tiên cảnh bồng lai không phải chỉ có ở trong tưởng tượng, mà nó có ở ngay đây, tại mặt đất này. Đang vui sướng, yêu đời, sống quay quồng, gấp gáp là vậy, nhưng giọng thơ Xuân Diệu như bị trùng xuống ở câu thơ tiếp theo: “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa/ Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Câu thơ bị bẻ làm đôi, khi thi nhân nhận ra sự chảy trôi của thời hạn, con người lo ngại, sợ hãi trước bước tiến của thời hạn, nó chẳng đợi chờ tuổi xuân của bất kể ai, bất kể sự vật nào: “Con gió xinh thì thào trong lá biếc/ Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?/ Chim rộn rang bỗng đứt tiếng reo thi/ Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa”. Trước bước tiến không ngừng nghỉ của thời hạn, ông không hề tạm ngưng ở khao khát tắt nắng buộc gió mà sống vội sống gấp đang trở thành hành vi:

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Đoạn thơ nồng nàn, cháy bỏng nhất, thể hiện mạnh mẽ và tự tin nhất khao khát, ước muốn sống vội, sống gấp của thi nhân. Nhịp thơ nhanh, gấp gáp, biểu lộ của cảm xúc dâng trào. Ông muốn ôm toàn bộ sự sống, dùng hàng loạt động từ mạnh theo Lever tăng tiến: ôm, riết, say để tận thưởng môi trường sống đời thường bằng mọi giác quan. Từ ôm một cử chỉ thân thiện, riết lại mạnh bạo, mạnh mẽ và tự tin hơn đến say thì đã ở độ quyến luyến, nồng nàn và ở đầu cuối là thâu hết mọi vẻ đẹp của ngày xuân, tuổi trẻ, tình yêu vào tâm hồn thi nhân. Ông mở toàn bộ những giác quan để tận thưởng tận độ mọi thanh sắc của đời sống và câu thơ ở đầu cuối đã thể hiện trọn vẹn cảm xúc của ông: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi”.

Tác phẩm Vội vàng đã thể hiện một cách khá đầy đủ, trọn vẹn nhất lối sống, ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu. Ông sống vội vàng để tận thưởng hết vẻ đẹp, để góp sức hết tuổi xuân cho đời sống này. Đó là một nhân sinh quan, lối sống lành mạnh. “Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống rào rạt trước đó chưa từng thấy ở chón nước non lặng lẽ này” (Hoài Thanh)

Đề bài: Phân tích ý niệm sống “vội vàng” của Xuân Diệu qua bài thơ “Vội vàng”

Bài làm

Nhà thơ được Hoài Thanh định hình và nhận định là “Nhà thơ tiên tiến và phát triển nhất trong những nhà thơ mới” chính Xuân Diệu không tồn tại ai khác. Thơ ông là một nguồn sống dào dạt tràn trề xuân sắc xuân tình của một thi nhân yêu say đắm tình yêu, đời sống và biết trân trọng, tận thưởng vẻ đẹp môi trường sống đời thường. Tiêu biểu cho phong thái thơ Xuân Diệu là bài thơ “Vội vàng” thể hiện ý niệm sống vội vàng rất mới mẻ, có ý nghĩa. Vậy tại sao Xuân Diệu lại đã có được điều này ta cùng tìm hiểu bài thơ để làm rõ lối sống vội của thi nhân.

Vội vàng là một tính từ để chỉ sự nhanh gọn, gấp gáp. Theo Xuân Diệu sống vội là sống nhanh, sống gấp để tận lực góp sức, tận tâm tận thưởng, thưởng thức vẻ đẹp tạo hóa ban tặng. Sống vội vàng trong ý niệm của ông là lối sống tích cực khác với cách sống gấp của một số trong những bạn trẻ lúc bấy giờ vội đuổi theo giá trị vật chất, vội sống để thưởng thức mà quên mất thao tác, vội đuổi theo xu thế thời thượng mà sa đà vào lối sống xấu đi vô nghĩa. Chính ý niệm vội vàng của Xuân Diệu đã thức tỉnh cho ai này đã lầm lối, mở đường cho ai đang bơ vơ đi tìm lẽ sống đích thực.

Vậy tại sao Xuân Diệu lại đã có được lối sống mang ý nghĩa nhân sinh thâm thúy như vậy? Ông là nhà thơ luôn khao khát giao hòa, giao cảm với đời sống, yêu tha thiết sự sống xung quanh mình. Xuân Diệu phát hiện ra vẻ đẹp tạo hóa ban tặng cho toàn bộ chúng ta, thi sĩ như người hướng dẫn viên du lịch du lịch đưa ta du ngoạn ngắm cảnh đẹp hết chốn nọ đến chỗ kia: là vẻ đẹp của ong bướm trong tuần tháng mật, hoa của đồng nội xanh rì, lá của cành tơ phơ phất, khúc tình si của yến anh, ánh sáng chớp hàng mi, thần Vui gõ của mỗi sáng sớm và tuyệt vời nhất là vẻ đẹp của tháng giêng được thi sĩ so sánh ngon như cặp môi gần của tình yêu. Những vẻ đẹp ấy không phải tìm ở đâu xa mà nó là “buổi tiệc ngon”, là chốn bồng lai tiên cảnh giữa trần gian. Nó không phải là vẻ đẹp đặc trưng cho một vùng quê như thơ Nguyễn Khuyến, Hàn Mặc Tử hay vẻ đẹp “Tràng giang” của Huy Cận mà vạn vật thiên nhiên trong thơ Xuân Diệu có ở bất kể nơi nào, vùng quê nào bởi nét tươi tắn bình dị xung quanh ta. Thi nhân sung sướng tận thưởng, thỏa mãn thị hiếu chìm đắm trong vạn vật thiên nhiên nhưng ông cũng “vội vàng một nửa”, ông bồi hồi nuối tiếc cảnh sắc đất trời trong những phút giây căng tràn nhựa sống trong khoảnh khắc tươi đẹp khi xuân sang.

Thi sĩ sống vội vàng là bởi ông nhận ra quy luật trôi chảy khắc nghiệt và sự tàn phá của thời hạn. Nếu như trong văn học trung đại những nhà thơ ý niệm thời hạn là tuần hoàn, xoay vòng còn so với Xuân Diệu đó là thời hạn tuyến tính một đi không trở lại: “Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua/ Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già/ Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất”. Nếu người khác cảm nhận ngày xuân qua đi khi hạ đến còn nhà thơ không cần đợi nắng đến mới hoài xuân mà ông nuối tiếc ngày xuân trong cả khi nó đang hiện hữu. Đối với ông xuân đang tới nghĩa là đang qua, xuân còn non rồi cũng già, thậm chí còn là một xuân hết nhà thơ cũng mất. Xuân Diệu yêu quý ngày xuân của vạn vật thiên nhiên đất trời, màu xuân của tuổi trẻ với ông tuổi trẻ qua đi đời sống trở nên vô nghĩa. Tuổi trẻ là quãng thời hạn tươi đẹp, ý nghĩa, niềm hạnh phúc nhất của đời người. Câu thơ mang ý nghĩa nhân sinh thâm thúy tác giả như muốn gửi gắm lời nhắn nhủ đến bạn đọc hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc của thời hạn, nhất là mấy năm ngắn ngủi thanh xuân, khoảng chừng thời hạn ấy ta có sức mạnh, có ý chí, có niềm tin và có thời cơ để thử thách bản thân, làm cho mình được “thất bại” để thấy đời sống có ý nghĩa vô cùng. Nhà thơ ám ảnh trước yếu tố tàn phá của thời hạn làm cho mọi vật đều được nhân hóa hiện hữu lên như con người cũng biết buồn vui, tủi hờn, đều biết lo sợ bởi khoảnh khắc qua đi của ngày xuân. Nên kết thúc cho mạch cảm xúc là thán từ ôi và dấu chấm than, cùng với dấu ba chấm diễn đạt ý chưa nói hết thể hiện tâm trạng nuối tiếc đến tột cùng của tác giả: “Chẳng lúc nào, ôi! Chẳng lúc nào nữa…”

Vì cảnh sắc trời xuân quá đẹp nên nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gió” muốn can thiệp vào quy luật của tạo hóa để lưu giữ hương sắc tươi đẹp của đất trời. Đó là một ước muốn táo bạo, nghe có vẻ như phi lí nhưng đứng trong tình hình, tâm trạng thi nhân ta mới thấy nó có nghĩa có lí vô cùng. Thi nhân đang tiếc nuối cho thanh xuân của đất trời và con người nên cất tiếng lôi kéo “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm” ta đã từng phát hiện lời thúc giục ấy trong câu thơ: “Mau với chứ vội vàng lên với chứ/ Em em ơi, tình non sắp già rồi”. Lúc nào trong tâm thức Xuân Diệu cũng muốn hưởng trọn thanh sắc của vạn vật thiên nhiên, ông muốn ôm, muốn riết, muốn say, muốn thâu và tột đỉnh là muốn cắn vào xuân hồng. Hàng loạt những động từ được sắp xếp theo mức độ tăng tiến đã cho toàn bộ chúng ta biết khao khát cháy bỏng của nhà thơ muốn hòa tâm hồn, tan chảy vào vạn vật thiên nhiên để tận thưởng trọn vẹn. Nếu không phải một con tình nhân tha thiết môi trường sống đời thường, say đắm trước vẻ đẹp của đất trời làm thế nào trọn vẹn có thể viết nên những vần thơ tuyệt mĩ như vậy. Chưa có một hồn thơ nào mà vạn vật thiên nhiên lại rạo rực tràn trề sức sống mãnh liệt như trong bài thơ “Vội vàng”.

Như vậy qua tác phẩm ta trọn vẹn có thể thấy được ý niệm sống vội vàng tích cực đáng để ngưỡng mộ và học tập. Qua đó tác giả đã cho em cũng như bạn đọc những giá trị nhân sinh thâm thúy. Học xong bài thơ em nhận thức giá tốt trị của thời hạn, vẻ đẹp của môi trường sống đời thường không phải ở chốn thần tiên xa vời mà hiện hữu ngay trong thường nhật. Xuân Diệu cho em biết thế nào là sống có ích, có nghĩa, biết nỗ lực hết mình cho tuổi trẻ ngắn ngủi, biết góp sức sức mình cho quê nhà và biết tận thưởng môi trường sống đời thường tươi đẹp.

Quan niệm sống vội vàng của Xuân Diệu có ý nghĩa thâm thúy với đời sống, tồn tại lâu bền với thời hạn và luôn đúng trong mọi thời đại đặc biệt quan trọng với những bạn trẻ đúng như nhận xét của Hoài Thanh: “Xuân Diệu tiên tiến và phát triển nhất trong những nhà thơ mới – nên chỉ có thể những người dân còn trẻ mới thích đọc Xuân Diệu, mà đã thích thì phải mê”.

Reply
8
0
Chia sẻ

Review Chia Sẻ Link Down Sống vội vàng là sống ra làm thế nào ?

– Một số từ khóa tìm kiếm nhiều : ” đoạn Clip hướng dẫn Sống vội vàng là sống ra làm thế nào tiên tiến và phát triển nhất , Share Link Tải Sống vội vàng là sống ra làm thế nào “.

Hỏi đáp vướng mắc về Sống vội vàng là sống ra làm thế nào

You trọn vẹn có thể để lại Comment nếu gặp yếu tố chưa hiểu nha.
#Sống #vội #vàng #là #sống #như #thế #nào Sống vội vàng là sống ra làm thế nào

Phương Bách

Published by
Phương Bách