Mục lục bài viết
Update: 2022-04-09 09:05:13,Quý khách Cần kiến thức và kỹ năng về Vua Bảo Đại thoái vị vào Nam nào. Quý khách trọn vẹn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình được tương hỗ.
15:32, 24/09/2021
Chỉ trong trung tuần tháng 8-1945, vua Bảo Đại đã ban bố ba bản Chiếu thoái vị với ba nội dung rất khác nhau, nhấn mạnh vấn đề tình hình toàn thế giới khi Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng lực lượng liên minh; nhà vua sẵn sàng thoái vị, chuyển giao cơ quan ban ngành cho lực lượng Việt Minh và mời Việt Minh về Huế để xây dựng nội những, nhà vua cam kết sẽ tuân theo thị hiếu của nhân dân; đồng thời giãi bày sự chấm hết ngai vàng thống trị gần bốn thế kỷ của dòng họ Nguyễn cho toàn thể bà con hoàng tộc hiểu và ủng hộ.
Bản chiếu thứ nhất: Việt Nam Hoàng đế ban chiếu (ngày 10 tháng 7 năm Bảo Đại thứ 20, tức ngày 17-8-1945), toàn văn chiếu viết:
“Cuộc cuộc chiến tranh toàn thế giới đã kết liễu. Lịch sử Việt Nam hiện tới thuở nào kỳ nghiêm trọng vô cùng.
Đối với dân tộc bản địa Nhật Bản, Trẫm có trách nhiệm tuyên bố rằng: Dân tộc ta có đủ tư cách tự trị và nhất quyết kêu gọi toàn bộ lực lượng, tinh thần và vật chất của toàn quốc để giữ vững nền độc lập cho nước nhà.
Trước tình hình quốc tế hiện thời, Trẫm muốn mau có nội những mới.
Trẫm thiết tha hiệu triệu những nhà ái quốc hữu danh và ẩn danh đã nỗ lực chiến đấu cho quyền lợi của dân chúng và nền độc lập nước nhà mau mau ra giúp Trẫm để đối phó với thời cuộc. Muốn củng cố nền độc lập của nước nhà và bảo vệ quyền lợi của dân tộc bản địa, Trẫm sẵn sàng quyết tử về toàn bộ những phương diện.
Trẫm để niềm hạnh phúc của nhân dân Việt Nam lên trên ngai vàng của Trẫm. Trẫm ưng làm dân của một nước độc lập hơn làm vua một nước nô lệ. Trẫm chứng minh và khẳng định là toàn thể quốc dân cùng một lòng quyết tử như Trẫm.
Trong sự chiến đấu mà ta nên phải đương đầu với một cuộc tái hồi ngoại thuộc, toàn thể dân tộc bản địa Việt Nam chứng minh và khẳng định ở sự đắc thắng của công lý và nhân đạo và tin rằng chỉ một nước Việt Nam độc lập mới trọn vẹn có thể cộng tác một cách có hiệu suất cao với toàn bộ những nước để kiến thiết xây dựng một nền hòa bình vững chãi ở hoàn cầu”.
Hình ảnh tái hiện không khí Lễ thoái vị của vua Bảo Đại và trao ấn kiếm cho đại diện thay mặt thay mặt nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ảnh tư liệu Bảo tàng Lịch sử Thừa Thiên – Huế
Bản chiếu thứ hai: Việt Nam Hoàng đế ban chiếu (ngày 18 tháng 7 năm Bảo Đại thứ 20, tức ngày 25-8-1945), toàn văn chiếu viết:
“- Hạnh phúc của nhân dân Việt Nam
– Độc lập của nước Việt Nam
Muốn đạt được mục tiêu ấy, Trẫm đã tuyên bố: Trẫm sẵn sàng quyết tử hết cả mọi phương diện, và cũng vì phương diện ấy nên Trẫm muốn sự quyết tử của Trẫm phải có có ích cho Tổ quốc.
Xét thấy điều có ích cho Tổ quốc thời gian lúc bấy giờ là yếu tố đoàn kết toàn thể quốc dân, nên Trẫm đã tuyên bố ngày 22 tháng 8 vừa rồi rằng: Trong giờ nghiêm trọng này đoàn kết là sống, chia rẽ là chết.
Nay thấy nhiệt vọng dân chủ của quốc dân Bắc bộ lên quá cao, nếu Trẫm cứ ngồi yên mà đợi quốc hội thì không thể nào tránh khỏi nạn Nam – Bắc phân tranh đã thống khổ cho quốc dân, lại thuận tiện cho những người dân tận dụng.
Cho nên, mặc dầu Trẫm rất là đau đớn nghĩ đến công lao của liệt thánh vào sinh ra tử trong khoảng chừng thời gian gần 400 năm để mở mang giang sơn giang sơn từ Thuận Hóa tới Hà Tiên.
Mặc dù Trẫm rất là bùi ngùi cho nỗi làm vua trong 20 năm, mới thân thiện quốc dân được mấy tháng chưa làm được gì ích lợi cho quốc dân như lòng Trẫm muốn, Trẫm cũng quả quyết thoái vị để nhường quyền điều khiển và tinh chỉnh quốc dân lại cho một nhà nước Dân chủ Cộng hòa.
Trong khi trao quyền cho nhà nước mới, Trẫm chỉ mong sao ước có ba điều này:
1. Đối với tông miếu và lăng tẩm của liệt thánh, nhà nước mới nên xử trí thế nào cho có sự thể.
2. Đối với những đảng phái đã từng tranh đấu cho nền độc lập vương quốc, nhưng không đi sát theo trào lưu dân chúng, Trẫm mong nhà nước mới lấy sự ôn hòa xử trí để những thành phần ấy cũng trọn vẹn có thể giúp vào việc thiết kế vương quốc và tỏ rằng nhà nước Dân chủ Cộng hòa việt nam đã xây đắp ở trên sự đoàn kết của toàn thể quốc dân.
3. Đối với quốc dân, Trẫm khuyên hết cả những giai cấp, những đảng phái, cho tới người hoàng phái cũng vậy, đều nên hợp nhất mà ủng hộ triệt để nhà nước dân chủ, giữ vững nền độc lập của nước, chứ đừng vì lòng quyến luyến Trẫm và hoàng gia mà sinh chia rẽ.
Còn về phần Trẫm, sau 20 năm ngai vàng, bệ ngọc, đã biết bao ngậm đắng, nuốt cay. Từ nay Trẫm lấy làm vui được làm dân tự do của một nước độc lập, chứ Trẫm nhất quyết không làm cho ai tận dụng danh nghĩa của Trẫm hay Hoàng gia mà lung lạc quốc dân nữa.
Việt Nam độc lập muôn năm
Dân chủ Cộng hòa muôn năm”.
Bản chiếu/Tuyên cáo thoái vị của vua Bảo Đại tuyên đọc tại Lễ thoái vị ở Lầu Ngọ môn (30-8-1945). Ảnh tư liệu
Bản chiếu thứ Ba: Việt Nam Hoàng đế ban chiếu cho bà con hoàng tộc (ngày 18 tháng 7 năm Bảo Đại thứ 20, tức ngày 25-8-1945), toàn văn chiếu viết:
“Kể từ thời gian ngày đức Thái tổ Gia Dũ Hoàng đế vào trấn ở Thuận Hóa đến nay đã 388 năm.
Trong non bốn thế kỷ, liệt thánh toàn bộ chúng ta trước đã trải qua biết bao nhiêu sự gian lao nguy hiểm vì nước, vì dân mới truyền ngôi lại cho Trẫm được đến ngày này.
Cái gia tài quý báu di truyền đã gần 400 năm ấy, nay trong mức thời gian ngắn Trẫm bỏ hết cả. Bà con trong hoàng tộc ai mới nghe cũng phải đau đớn ngậm ngùi.
Song Trẫm biết rằng, đó chỉ là một chiếc tình cảm thoáng qua trong chốc lát mà thôi, chứ bà con ai cũng sẵn tính bình tĩnh, sẵn trí sáng suốt để xét gần, thấy xa, cho nên vì thế sau khoản thời hạn đã chuẩn định lấy ba chữ “Dân vi quý” làm một khẩu hiệu của chính thể mới, sau khoản thời hạn đã tuyên bố “Để niềm hạnh phúc nhân dân lên trên ngai vàng, làm dân một nước độc lập hơn làm vua một nước nô lệ” nay Trẫm nhất định thoái vị để luân chuyển mệnh vương quốc lại cho một nhà nước có đủ Đk kêu gọi hết thảy lực lượng của toàn quốc mà giữ vững nền độc lập của nước, niềm hạnh phúc cho nhân dân.
Độc lập của nước, niềm hạnh phúc của dân, vì tám chữ này mà trong suốt 80 năm qua biết mấy mươi ngàn vạn đồng bào đã rơi đầu, bỏ xác nơi nước thẳm non xa, trong lao đen, ngục tối.
Đối với việc quyết tử của những kẻ anh hùng, liệt sĩ ấy, của muôn ngàn chiến sỹ vô danh ấy, Trẫm cho việc thoái vị của Trẫm là thường.
Vậy Trẫm chứng minh và khẳng định là bà con trong hoàng tộc sau khoản thời hạn nghe lời Chiếu thoái vị ai cũng vui lòng để nợ nước lên trên tình nhà mà đoàn kết ngặt nghèo với toàn thể quốc dân để ủng hộ nhà nước dân chủ, giữ vững nền độc lập cho Tổ quốc. Thế mới là một cách chân chính hùng vĩ, giữ chữ trung với Trẫm và chữ hiếu với liệt thánh.
Việt Nam độc lập muôn năm
Dân chủ cộng hòa muôn năm”.
Trong 3 bản chiếu của vua Bảo Đại ban bố trong thời khắc lịch sử dân tộc bản địa quyết định hành động vận mệnh vương quốc, dân tộc bản địa, trong số đó bản chiếu thứ hai được vua Bảo Đại trịnh trọng tuyên bố tại Lễ thoái vị, chuyển giao quyền lực tối cao cho đại diện thay mặt thay mặt nhà nước Lâm thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại sân Lầu Ngọ Môn vào chiều ngày 30-8-1945.
Nguyễn Đình Dũng
Với một người dân có đời sống hoạt động giải trí và sinh hoạt phong
phú như vậy một giờ đồng hồ đeo tay tại đây chỉ đủ để tái hiện lại một lát cắt
nhỏ trong chuỗi dài những mẩu chuyện và sự kiện làm ra đời sống ông.
Những mẩu chuyện về Cách mạng Tháng Tám
và thời kỳ trứng nước của quyết sách mới sách báo đã nói tới quá nhiều, chắc
những bạn đọc không lạ gì. Là những người dân trong cuộc, chúng tôi trọn vẹn có thể bổ
sung những rõ ràng nhỏ đôi lúc bị lịch sử dân tộc bản địa bỏ quên, hoặc nhớ lại ít
nhiều những gì thuộc về tâm trạng, cảm xúc của tớ ví dụ nổi bật nổi bật, tức là
những rõ ràng thường không tồn tại trong chính sử. Các ông trọn vẹn có thể tưởng tượng
là lúc đảm đương những trọng trách như ủy viên Ủy ban dân tộc bản địa giải
phóng, Bộ trưởng Bộ Canh nông thì tôi mới 26 tuổi hay là không. 26 tuổi,
đúng là tuổi của một cậu sinh viên vừa ra trường chân ướt chân ráo, chưa
vợ con mái ấm gia đình, lại thêm cái đầu óc mơ màng của một chàng “thi sĩ lãng
mạn và trí thức tạch tạch sòe” như những ông vừa phong cho đấy. Để tôi kể
những ông nghe chuyện này: Tôi còn nhớ rõ, ngày 23 tháng 11 năm 1945, Cụ
Hồ ký lệnh xây dựng Ban thanh tra đặc biệt quan trọng thứ nhất của nhà nước cách
mạng do cụ Bùi Bằng Đoàn làm trưởng phòng ban và Huy Cận là phó phòng ban. Hôm đó,
Bác gọi tôi đến và vừa thấy tôi Bác đã vào đề ngay:
Chú sắp có thêm việc đấy.
Thưa Cụ, việc gì thế ạ ? (Dạo ấy mọi người vẫn gọi Bác là Cụ, phải đến năm 1951 mới khởi đầu xuất hiện từ Bác).
Bác thông tin cho tôi quyết định hành động vừa ký
và nhấn mạnh vấn đề trách nhiệm của Ban thanh tra vừa xây dựng là góp thêm phần thực
hiện an dân, tôn vinh phép nước” – đúng là Bác đã gói gọn trách nhiệm của Ban
trong có sáu chữ như vậy. Thoạt nghe thấy thế, tôi liền từ chối vì sợ
rằng, mình làm Bộ trưởng canh nông đã là quá nặng rồi, thêm việc này sợ
làm không nổi, xin Bác tìm người khác…
Bác cười:
Chú đừng lo. Cụ Bùi là nhân sĩ yêu
nước, nguyên Thượng thư Bộ Hình triều Nguyễn, nổi tiếng thanh liêm, chú
là thanh niên nhiệt huyết, cũng là nhà thơ nổi tiếng, một già một trẻ hợp
sức với nhau nhất định làm được.
Nhưng thưa Cụ , con còn ít tuổi…
Chú sợ thiếu chững chạc chứ gì. Muốn
chững chạc cũng chẳng khó, chiều nay chú mang lại đây một thỏi mực tàu,
một cây bút lông, rồi chú mài mực, tôi vẽ râu cho chú, thế là chững chạc
…
Đã đến nước ấy thì những ông bảo không sở hữu và nhận
sao được? Và chúng tôi đã tiếp nhận việc làm thuộc loại chống xấu đi
và tham nhũng thứ nhất này của nhà việt nam và đang không để phụ tin tưởng
cậy của Bác và nhà nước. Tuy chỉ tồn tại có năm tháng từ 11/1945 đến
3/1946 nhưng Ban thanh tra đặc biệt quan trọng đã và đang làm được một số trong những việc có
tiếng vang, góp thêm phần “an dân, tôn vinh phép nước” như trách nhiệm Bác giao.
Chuyện này nói thế chứ cũng luôn có thể có rõ ràng
thú vị đấy, nhưng hẹn dịp khác, tôi biết những ông đang chờ chuyện gì ở
Huy Cận rồi, tôi kể ngay đây. Đời tôi đúng là có duyên nợ với Huế. Năm
1927 tôi rời quê thành phố Hà Tĩnh vào Huế học và sống ở đây đến tận năm 1939, tức
là suốt thời học viên mơ mộng, khởi đầu làm thơ và thành danh cũng ở
đây. Tôi coi Huế như quê nhà thứ hai của tớ. Khi rời Huế vào năm
1939, thực sự tôi không thể ngờ là sáu năm tiếp theo, tức là vào những ngày
tháng Tám năm 1945, tôi lại được trở lại Huế với cương vị thành viên
phái đoàn nhà nước lâm thời để tiếp nhận thoái vị của vị vua ở đầu cuối
của triều đại ở đầu cuối trong lịch sử dân tộc bản địa Việt Nam.
Phái đoàn do ông Trần Huy Liệu, Phó chủ
tịch nhà nước kiêm Bộ trưởng Tuyên truyền làm trưởng phi hành đoàn, cùng với hai
thành viên là ông Nguyễn Lương Bằng và tôi. Lên đường từ Tp Hà Nội Thủ Đô sáng
27/8, chúng tôi dự trù chiều 28 sẽ tới nơi, nhưng kế hoạch đã biết thành hòn đảo
lộn vì suốt dọc đường, nhất là từ Thanh Hóa trở vào, nhân dân hai bên
đường triệu tập đón nhận đoàn quá đông, trung bình cứ khoảng chừng 10 cây số
lại gần như thể có một cuộc mít tinh nho nhỏ. Nhiều bà con từ xa cơm đùm cơm
gói tìm tới, có người đang làm lụng trên đồng, cứ để nguyên quần áo lấm
láp mà chạy tới. Có cụ già cứ đòi nhìn vào tận xe để “coi mặt nhà nước
lâm thời một chút ít mồ…” mỗi lần như vậy, chúng tôi đều dừng xe và anh
Trần Huy Liệu lại đứng trên mui xe để trò chuyện với bà con. Buổi chiều
đến phà Ròn trời mưa tầm tã, thật nhiều bà con vẫn đội mưa chờ chúng tôi.
Cảm động quá, anh Trần Huy Liệu đứng lên nói như van xin: “Xin đồng bào
về đi, kẻo mưa to quá, ướt hết rồi…” Tiếng râm ran đáp lại: “Chúng tôi
đã chờ dưới mưa từ trưa tới chừ rồi…” Thế là phải dừng, ghé vào khu
nhà Đoan trò chuyện chừng 10 phút. Bà con rất cảm động, nhiều người
khóc, nước mắt hoà lẫn với nước mưa. Tối 28 nghỉ lại Quảng Trị. 9h sáng
hôm sau tới Mỹ Chánh, không tồn tại phà, bà con địa phương phải kết đò lại
thành cầu phao cho xe qua. Sang tới bên kia sông đã thấy anh Tố Hữu, Chủ
tịch Ủy ban khởi nghĩa Thừa Thiên Huế ra đón. Anh em ôm chầm lấy nhau.
Tôi và Tố Hữu biết nhau từ thời Quốc học, anh ấy học sau tôi hai năm và
đã khởi đầu làm thơ và hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng từ trên ghế nhà trường. Lúc
này thì Tố Hữu như cờ gặp gió, anh sung sướng quá thét to lên với đồng
bào của tớ: “Đồng bào ơi, đấy là nhà nước của ta, thật sự của ta
đấy!…” Mọi người hoan hô rầm rĩ. Và xe của chúng tôi đã đi trong tiếng
hoan hô đón nhận như vậy cho tới gần trưa thì tới sân vận động Chợ
Cống, Huế. Đồng bào Huế đã chờ chúng tôi ở đây từ sáng, có người chờ cả
ngày ngày hôm trước. Khoảng 40.000 người. Khi đoàn trình làng, tiếng vỗ tay vang
lên như sấm. Một đoàn thiếu nữ Huế áo dài tha thướt lên tặng hoa, và
trong số đó tôi còn kịp nhận ra cô Phùng Thị Duy Cúc sau này đó là
nhà điêu khắc nổi danh Điềm Phùng Thị và là một người bạn tri kỷ thiết của
tôi.
Trưa hôm đó, ông Phạm Khắc Hòe, đổng lý
văn phòng của triều đình chuyển lời vua Bảo Đại mời chúng tôi vào tiếp
kiến. Đoàn xe cắm cờ đỏ sao vàng của chúng tôi nhằm mục tiêu cổng chính Ngọ Môn
tiến vào. Xưa nay, chỉ có nhà vua, những quan toàn quyền và khâm sứ Pháp
mới đi cổng chính này, còn toàn bộ quan lại khác của triều đình đều đi
cửa ngách. Trên lầu Kiến Trung, Bảo Đại bận áo xanh, đi dày cườm đã chờ
sẵn để tiếp đoàn. Trước khi gặp Bảo Đại, anh Trần Huy Liệu và chúng tôi
đã có cuộc hội ý chớp nhoáng xem nên xưng hô ra làm thế nào. Gọi là “Ngài
ngự” hay “Hoàng thượng” đã đành không được, nhưng gọi “ông” thì mới có thể quá.
Cuối cùng chúng tôi quyết định hành động gọi “Ngài”. Và buổi tiếp đã trình làng khá
tự do. Bảo Đại bày tỏ sung sướng được tiếp phái đoàn đại diện thay mặt thay mặt của
nhà nước lâm thời và trưởng phi hành đoàn Trần Huy Liệu cũng bày tỏ vui mừng vì
nhà vua đã đồng ý thoái vị. Vẻ mặt bùi ngùi, Bảo Đại nói giọng như ân
hận : “Thưa phái đoàn, thực ra trong hai mươi năm làm vua, tôi cũng chỉ
ngậm đắng nuốt cay, vì có nhiều việc muốn làm cho dân cho nước mà người
ta không cho làm…” Sau đó, ông ta đề xuất kiến nghị với đoàn ba nguyện vọng :
Một là, xin chính phủ nước nhà cách mạng xem mọi người trong Hoàng gia như những
công dân thường thì khác (ý nói không phân biệt đối xử); hai là, cũng
xin chính phủ nước nhà xem những quan lại trong triều như mọi đồng bào khác và được
tham gia vào những việc làm cứu nước tùy kĩ năng và tình hình của
từng người; và ở đầu cuối là, xin chính phủ nước nhà cách mạng đối xử với lăng
tẩm, đền miếu của triều Nguyễn cho có sự thể.
Lễ thoái vị chính thức được tổ chức triển khai vào
chiều 30/8, với việc xuất hiện của năm, sáu vạn người dân Huế đứng tràn ngập
trước Ngọ Môn. Nhà vua bận triều phục đại lễ, áo hoàng bào, khăn vàng,
đi giày cườm vàng. Theo nguyện vọng của nhà vua, lá cờ vàng của triều
đình được kéo lên một lần ở đầu cuối, sau khoản thời hạn nhà vua đọc xong tuyên bố
thoái vị thì kéo xuống để kéo lá cờ đỏ sao vàng của cách mạng lên đỉnh
Ngọ Môn.
Sau khi Bảo Đại đọc lời tuyên bố thoái
vị, tới nghi thức trao ấn kiếm. Chiếc kim ấn truyền quốc làm bằng vàng
ròng, nặng dễ đến ngót 10 kilôgam, anh Trần Huy Liệu vốn sức yếu phải
gồng lên mới cầm nổi, còn tôi đương nhiên với cái tuổi 26 thì mươi cân cũng
nhẹ nhàng thôi. Thú vị nhất là lúc cầm cây kiếm, thấy vỏ ngoài dát vàng
nạm ngọc rất đẹp, tôi thuận tay rút kiếm ra xem, ai dè bên trong lưỡi
kiếm đã biết thành rỉ, tôi hồn nhiên nói ngay vào micro: “Thưa đồng bào, kiếm
nhà vua rỉ hết rồi !…” Mọi người cười ồ. Bảo Đại cũng cười. Ông ta
nói: “Thưa phái đoàn, từ nay tôi là một người dân thường thì của nước
độc lập, xin phái đoàn cho tôi một vật gì để kỷ niệm cái ngày này”. Ý
kiến bất thần. Chúng tôi hội ý và tôi nhanh tay rút chiếc huy hiệu cờ đỏ
sao vàng mà Ủy ban nhân dân cách mạng Thừa Thiên Huế tặng những thành viên
của phái đoàn và cài lên ngực Bảo Đại, đoạn nói to: “Xin đồng bào hoan
nghênh công dân Vĩnh Thụy? Nhiều tiếng vỗ tay vang lên. Bảo Đại thực sự
cảm động và lặng lẽ rút lui. Triều đại phong kiến ở đầu cuối của Việt Nam
đã ra đi trong cảnh chợ chiều, tôi nhìn quanh chỉ thấy Hoàng thân Vĩnh
Cẩn và một vài quan lại thưa thớt. Trong khi đó, dưới kia, cuộc mít tinh
đang trở thành một cuộc diễu hành biểu dương lực lượng khổng lồ của quần
chúng cách mạng Huế. Ấn tượng thật hùng vĩ. Tôi đã sống với Huế suốt
trong năm của tuổi trẻ. Trước đây tôi chỉ biết Huế tình tứ, dịu dàng êm ả,
Huế hiền hòa và thơ mộng, nhưng nay tôi mới biết thêm một Huế cách mạng,
một Huế khi cần đã bùng dậy như những ngọn sóng trào, cùng với nhân dân
toàn nước làm ra cuộc cách mạng long trời lở đất, xây dựng một môi trường sống đời thường
mới tươi đẹp và hào hùng ngay trên mảnh đất nền cố đô với chiều sâu lịch sử dân tộc bản địa
thăm thẳm này…
Thế nào, những ông hỏi tôi về cảm xúc trong
những giờ phút ấy, thì nó là như vậy đấy. Các ông thấy cảm xúc của tôi
như vậy là thực tiễn hay mơ mộng, cách mạng hay lãng mạn, có còn chút nào
rơi rớt của tạch tạch sòe không?…
Reply
8
0
Chia sẻ
– Một số từ khóa tìm kiếm nhiều : ” Review Vua Bảo Đại thoái vị vào Nam nào tiên tiến và phát triển nhất , Share Link Cập nhật Vua Bảo Đại thoái vị vào Nam nào “.
You trọn vẹn có thể để lại phản hồi nếu gặp yếu tố chưa hiểu nha.
#Vua #Bảo #Đại #thoái #vị #vào #Nam #nào Vua Bảo Đại thoái vị vào Nam nào