Mục lục bài viết

Kinh Nghiệm Hướng dẫn Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao Chi Tiết

Cập Nhật: 2022-01-01 20:19:04,Quý quý khách Cần biết về Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao. Bạn trọn vẹn có thể lại Comments ở cuối bài để Tác giả đc tương hỗ.

709

30.04.năm trước, 19:46

Ngày tham gia: 19.11.2006, 13:31
Tuổi: 29
Bài viết: 4170
Được thanks: 2347 lần
Điểm: 10.4

[Sưu tầm – Hiện đại] Những ngày thơ ấu – Nguyên Hồng (Hoàn) – Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: – 0.90x +

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Tác giả: Nguyên Hồng
Thể loại: Hồi ký
Tổng số chương: 9 chương
Tình trạng: Hoàn thành
Nguồn: sachhay, mizzya.wp

Nguồn: sachhay, mizzya.wp

Những ngày thơ ấu (1941) là chuyện của chính tuổi thơ Nguyên Hồng – được viết dưới dạng hồi ký của nhân vật xưng tôi, mang tên Hồng. Một tuổi thơ rất thiếu tình thương. Bố mẹ Hồng lấy nhau mà không yêu nhau. Bố là quản đề lao, sa vào nghiện hút rồi chết sớm. Mẹ buôn hút quý khách chợ, tỉnh này qua tỉnh khác, quanh năm không mấy khi về nhà. Không yêu chồng, đi theo những mối tình khác, mẹ trở nên xa lạ với mái ấm gia đình chồng. Bên một ông bố khắc nghiệt và luôn xa mẹ, Hồng phải cam chịu cảnh sống nhờ với bà nội và hai người cô rất ít tình thương cháu

Thiếu tình thương của cha mẹ, đứa trẻ thiệt thòi biết bao nhiêu! Trong hờ hững, hắt hủi của mái ấm gia đình, từ rất sớm Hồng đã trả qua cảnh lêu lổng đầu đường xó chợ. Chung đụng với những lớp người dưới đấy, Hồng học được nhiều mánh khóe để sở hữu tiền; và rồi cậu đã trọn vẹn có thể kiếm tiền bằng đánh đáo với kỹ năng loại siêu: Từ ngày thấy mình có một biệt tài tôi khởi đầu đi thong thả khắp thành phố với một đồng xu cái vừa dày vừa rõ chữ, hơn một hào vốn, và với một lòng ham muốn ngùn ngụt được nhiều tiền để ăn tiêu.

Kiếm tiền bằng đánh đáo, chứ không phải chôm chỉa, móc túi, đánh cắp, ăn trộm, vì thiếu sự chăm nom, giáo dục của mái ấm gia đình, kể cũng chưa phải là tội lỗi gì lớn lắm. Nhưng trong lời kể của Hồng đã có dư vị xấu hổ của một sự sa ngã và trụy lạc

Đánh đáo rồi có tiền dắt quần, có những lúc cậu suýt bố tước đoạt để sở hữ thuốc phiện. Đó là những trang thật xót xa và bi thảm cho tình cha con. Còn với mẹ, luôn vắng nhà, xa lạ giữa mái ấm gia đình nhà chồng và chịu mang tiếng xấu, cậu lại là người dành trọn tình thương yêu và luôn luôn lo ngại để bảo vệ. nhỏ bé trong vòng tay ôm của mẹ, lúc nào thì cũng khao khát sà vào lòng mẹ; nhưng đã và đang có những lúc, như một người lớn, cậu cứng cỏi bênh vực mẹ. khi mẹ rụt rẻ ngỏ ý muốn đưa em bé về:

– Mợ không sợ ai hết. Mợ cứ đường hoàng đưa em về!

Những ngày thơ ấu gồm 9 chương thu gọn một cảnh ngộ; và mỗi cảnh ngộ cũng như thể yếu tố thu nhỏ khuôn mặt xã hội. Sau mỗi chương là yếu tố tăng cấp những trở ngại và tàn lụi của mái ấm gia đình, Và theo sự tàn lụi đó, những hư hỏng và thử thách so với cậu bé cũng tăng thêm. Kết thúc hồi ký một bất công, một oan khuất không thể giải tỏa khi Hồng bị thầy giáo dùng nhục hình để phạt vì một sự nghe nhầm. Cậu bị quỳ ở góc cạnh tường mọi khi đi học, đã suốt 5 ngày, và còn phải chịu quỳ tiếp 60 ngày nữa, theo lời đe của thầy. Kết thúc chương 9 mang tên Một bước ngắn, và cũng là kết thúc Những ngày thơ ấu, đó là cảnh Hồng nằm trên bãi cỏ sân trường nhìn lên khung trời, nghĩ đến hình phạt đang chờ đón mình mà kinh rợn: Tôi vùng đứng lên, mê man, chạy như biến ra đường.

Những ngày thơ ấu, đó là hồi ký có mang chất tự truyện được viết trong tầm lùi thời hạn trên 10 năm. Chân thực, chân thực đến cùng trong tự kể về phần mình, đó là giá trị sớm có trong văn Nguyên Hồng, làm cho Thạch Lam, trong lời tựa sách in năm 1941 đã trọn vẹn có thể viết: Đây là yếu tố rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại.

Đọc Những ngày thơ ấu thấy không phải ai trong đời cũng luôn có thể có một tuổi thơ như Nguyên Hồng. Có thể nói, đấy là một tuổi thơ không phổ cập. Nói theo Lép Tônxtôi, ở mọi mái ấm gia đình, niềm hạnh phúc thường giống nhau còn xấu số lại rất rất khác nhau. Thế nhưng ai cũng muốn nghe biết một tuổi thơ như vậy, không riêng gì có để cảm thông, để san sẻ, mà còn là một để hiểu những căn nguyên, những toàn cảnh nào đã đưa con người vào những trường hợp sống bi đát và bế tắc như vậy?

Cuối cùng, điều có ý nghĩa quan trọng hơn, thậm chí còn là một bao trùm, và có gì gợi một nghịch lý – đưa ra từ Những ngày thơ ấu, đó là chính người dân có một tuổi thơ cau đắng như vậy lại sẽ là người thuộc trong số ít cây bút tràn trề một tình thương tha thiết so với mọi lớp người dưới mặt đáy xã hội. Có phải do đã trải thấm mọi xót xa, cay cực của tuổi thơ mà Nguyên Hồng bỗng trở nên người nhân hậu nhất, hay khóc nhất trong số những nhà văn Việt Nam viết về những người dân khốn khổ?

Giáo sư Phong Lê

Chương 1: Tiếng kèn…

Chương 2: Chúa thương xót chúng con

Chương 3: Trụy lạc

Chương 4: Trong lòng mẹ

Chương 5: Đêm Nô-en

Chương 6: Trong đêm đông

Chương 7: Đồng xu cái

Chương 8: Sa ngã

Chương 9: Một bước ngắn

30.04.năm trước, 19:48

Ngày tham gia: 19.11.2006, 13:31
Tuổi: 29
Bài viết: 4170
Được thanks: 2347 lần
Điểm: 10.4

Re: [Văn học Việt Nam] Những ngày thơ ấu – Nguyên Hồng – Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: – 0.90x +

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Thầy tôi làm cai ngục. Mẹ tôi con một nhà marketing rau đậu, trầu cau lần hồi ở những chợ và trên đường sông Tỉnh Nam Định Hải Phòng Đất Cảng. Tuổi thầy tôi hơn ba mươi, gấp hai tuổi mẹ tôi. Hai thân tôi lấy nhau không phải vì quen biết nhau lâu mà thương yêu nhau. Chỉ vì hai bên cha mẹ, một bên không nhiều nếu không thích nói là rất ít muộn cháu và có của; một bên sợ nguy hiểm giữ con gái đẹp đến thì ở trong nhà và muốn cho những người dân con ấy có chỗ nương tựa chứng minh và khẳng định, được cả một dòng họ trọng đãi nếu mắn con Tôi đẻ ra đã được bao nhiêu người nhà những tội nhân có máu mặt đến mừng, biết bao nhiêu kẻ nhờ vả ông bà tôi lại thăm nom. Đồ vàng bạc, những thứ lụa là, gạo thơm, gà béo, trứng mới, cá biển tươi từng tráp, từng thúng, từng bu đã chật ních cả tủ áo và chạn thức ăn. Vú bõ trong nhà đã hả hê có số tốt được hầu hạ một cửa quyền quý và cao sang.

Sau này, mỗi lần nhắc tới ngày sinh vui vẻ của tôi, trong cái giọng nói hổn hển thỉnh thoảng lại ngắt quãng với những tiếng ho khan của bà nội tôi, tôi thấy có nhiều sự cảm động lắm. Cảm động vì nhớ tiếc, vì đau xót. Thầy mẹ tôi lấy nhau không phải vì thương yêu nhau, trái ngược cay đắng đó tôi đã hiểu biết rõ rệt và thấm thía ngay từ thời gian năm tôi lên bảy lên tám, ở vào cái tuổi mà tính tò mò rất thuận tiện bị kích thích và trí ngây thơ trong suốt đã ghi giữ một hình ảnh gì, một nỗi niềm nào thì ghi giữ mãi mãi. Những buổi chiều vàng lặng lẽ, lạnh lẽo của ngày đông, những buổi chiều mà bụi mưa như có một thứ tiếng van lơn thầm thì trong hơi gió vu vu, lửa lò than rực rỡ vờn lên chân tường những áng hồng lấp lánh lung linh hay rủ rê tâm trí người ta vào những cõi buồn nhớ, là những buổi chiều làm tê tái mẹ tôi hơn hết. Tuy mẹ tôi có tôi ngồi trong tâm cười nô với mấy con búp bê, tuy trước mặt mẹ tôi có cả một bữa cơm thức ăn tỏa mùi thơm ngon lành trong hơi cơm tám soan bùi ngọt, tuy mẹ tôi vẫn tươi cười và luôn luôn thưa gửi dịu dàng êm ả với thầy tôi và bà tôi.
Lúc bấy giờ, trong đầu óc mẹ tôi quằn quại những hình ảnh, những ý nghĩ gì, thầy tôi đoán biết sao được. Vẻ mặt xinh tươi kia, sự thùy mị kính cẩn kia, sao trọn vẹn có thể là của một người đàn bà mà tâm tư nguyện vọng hằng giá buốt vì những phiền muộn, những đau đớn cay chua nhất, tối tăm nhất? Hay thầy tôi cũng như mẹ tôi cả hai đều thản nhiên và lặng lẽ để che giấu cả một lòng đau đớn? Có lẽ đúng! Vì thầy tôi, nếu là một người vô ý thức hay là một kẻ xốc nổi, chỉ biết có vẻ như đẹp và sự chiều chuộng của mẹ tôi, thì đã chẳng yên lặng nhìn tôi, miệng hơi nhếch về một bên, khi tôi níu lấy tay, lay lay hỏi:

– Cậu ơi! Em Quế con không phải là con cậu mà là con cai H. phải không?

Cùng lúc nghe câu tôi hỏi ấy, mắt mẹ tôi bỗng sáng lên, gò má hơi ửng hồng. Mẹ tôi nhìn nhanh thầy tôi rồi hoặc quay mặt nhìn đi nơi khác, hoặc cúi xuống thẫn thờ nhìn tôi. Trời! Thốt lên vướng mắc dại khờ trên kia nếu tôi là con một người cha gian ác hay ghen, phát uất ức, và một người mẹ bỗng hổ thẹn, sợ hãi vì có kẻ mớm lời cho con mình để phá hoại sự thanh khiết của đời mình, đời phải chung thủy của một người làm vợ, thì cảnh tình giữa cha tôi và mẹ tôi lúc bấy giờ sẽ ra sao? Nhưng không! Thầy mẹ tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau và tôi cũng vẫn được nưng niu vỗ về trên hai đầu gối mẹ tôi ấm cúng.

* * *

Quế, em gái tôi, là con một người khác: cai H, sự ngờ vực trong đầu óc tôi thoát ra với những vướng mắc trên kia không lúc nào được vấn đáp cả. Đem hỏi thầy tôi, thầy tôi yên lặng. ạm ấp trong tâm mẹ tôi, được mẹ tôi vuốt ve là tôi nhắc tới vướng mắc ấy. Cũng như thầy tôi, mẹ tôi không đáp. Nhưng hai con mắt sáng ngời trên nước da mịn màng như trứng gà bóc ấy khác hoàn toàn cặp mắt sâu tối của thầy tôi. Và, những lúc ấy, mẹ tôi hay áp má lên lùm tóc tôi, hai ngón tay nhẹ nhẹ vuốt từng sợi một. Không chịu vướng mắc, tôi còn hỏi cả hai cô tôi, hai anh họ tôi, bà tôi, và những người dân hàng xóm. Cô tôi, hai anh họ tôi không vấn đáp còn tồn tại lý chứ bà nội tôi và những người dân ở gần nhà tôi thấy tôi hỏi lắm thì hoặc làm lơ đi, hoặc gắt lên thì thật vô lý quá chừng. Chính mấy người này đã gieo cái ý nghĩ vẩn vơ ngờ vực vào tâm trí tôi. Đã một lần bà tôi vẫy tôi lại, ôm tôi vào lòng xoa đầu nói:

– Ai đẻ mày?

Nhìn những miếng bánh kẹo thơm phức trong giấy bóng xanh đỏ ở tay bà tôi, tôi nũng nịu đáp:

– Bà đẻ con.

Bà tôi lừ mắt, tát vào má tôi:

– Bố mày, chỉ được cái hóm thôi. Không phải!

– Vậy con là con cậu bà nhỉ?

Bà tôi lườm tôi một chiếc dài, lại hỏi:

– Cậu làm gì?

– Cậu làm ông xếp đề lao.

Bà tôi, vẫn một giọng ngọt ngào:

– Còn cái Quế là con ai?

Tôi đã hơi cáu vì thèm ăn lắm mà không được miếng nào, tôi ngoẹo đầu ngoẹo cổ, phụng phịu:

– Con không biết!

Bà tôi lại tát nhẹ vào má tôi:

– Láo nào! Bố mày! Nói đi rồi bà cho.

Nhưng tôi dại gì chậm nói để chậm ăn, tôi liền kéo tay bà tôi cầm bánh thấp xuống tí nữa:

– Em Quế cũng là con cậu.

Tôi đã vô vọng. Bà tôi hừ mạnh một tiếng, đổi nét mặt:

– Không phải!

Tôi gắt lên:

– Chả con cậu là con ai? Không cho con thì thôi!

Dứt lời, tôi gỡ tay bà tôi, chực chạy đi nơi khác. Bà tôi phải bóc ngay phong bánh, bẻ cho tôi một nửa rồi cặp chặt tôi vào hai đầu gối:

– Bà bảo không phải là không phải mà.

Tôi không cắn bánh vội, cau mặt nhìn bà tôi:

– Thế nó không phải là con cậu, sao nó lại được ăn sữa bò, lại sở hữu vú bế?

Tôi lý luận như vậy vì tôi nhận định rằng được vú em chăm nom và ăn sữa bò là một vinh hạnh, một sự biệt đãi. Tôi có biết đâu rằng bà tôi chẳng muốn mẹ tôi bận rộn vì em gái tôi, để tôi được độc quyền hưởng sự nuôi nấng chăm nom của mẹ tôi. Bà tôi lại xoa đầu tôi và cười. Nụ cười làm rung động cặp môi rạn nứt, chảy xệ ấy, tôi vẫn chẳng thấy gì là vui vẻ. Và nụ cười vừa tắt, bà tôi lặng ngay nét mặt nói:

– Không phải! Cái Quế nó là con thằng cai H.

Tôi mở to mắt, lay mạnh vai bà tôi:

– Bà nói dối để không cho con nốt chỗ bánh kia. Nó cũng là con cậu.

Cặp mày lơ phơ trên hai con mắt nâu càng chau lại, nhưng giọng nói bà tôi lại trở lại nhẹ nhàng, ngọt ngào:

– Không! Bà bảo thật mày đấy, nó không phải là con cậu mày mà là con thằng

Bà tôi ngừng lại, đăm đăm nhìn vào mặt tôi:

– Mày có biết thằng cai H. không?

Tôi lắc đầu. Bà tôi nghiêm nét mặt:

– Cái thằng buổi chiều nào thì cũng dẫn lính sang đề lao và thổi kèn ấy mà.

Tôi reo lên:

– Thế thì con biết rồi!

Nhưng tôi chẳng cần hiểu biết rõ rệt hơn đứa em gái thật là con thầy tôi hay là con ai cũng rất được, thấy bà tôi hớ hênh tôi liền giật phăng cả gói bánh và mấy chiếc kẹo, chạy tót ra đường

Và một lần, dưới gốc cây xoan tây, trước một chiếc nhà bếp bằng những hòn gạch vỡ và đốt bằng những cành xoan và lá vàng khô, tôi được ẵm trong tâm một người đàn bà vẫn đong gạo và vay tiền của mẹ tôi. Trước thì tôi mải chơi với một con mèo nhỏ vờn quấn dưới chân tôi nên tôi không để ý đến chuyện trò của người đàn bà ấy với một người đàn bà khác, nhiều tuổi hơn, yếm trắng, thắt sống lưng xanh, cũng là vợ một người cai lính khố xanh, và cặp mắt vẻ mày cũng tinh xảo lắm. Khi con mèo bị tôi nắm đuôi chặt quá chóe lên một tiếng, cào tôi rồi chạy đi nơi khác, tôi mới khởi đầu để ý nghe. Người đàn bà ôm tôi cười toe toét. Người kia lại còn lắm miệng hơn. Nhiều lúc cả hai cùng nhìn tôi, mắt ánh hẳn lên rồi cười rũ rượi. Tôi không ngạc nhiên lâu mà liền căm tức. Cái căm tức dội lên nghẹn ngào. Nhưng tôi phải yên lặng. Không biết một sức mạnh gì đã giữ riết lấy tôi không cho tôi chồm lên, không cho tôi văng vào mặt họ mà đấm đá mà chửi rủa. Hai người đàn bà này chê bai bới móc mọi người hàng xóm chán rồi lại trở lại chuyện nhà tôi. Nào thầy tôi nghiệt ngã, thâm hiểm lắm. Trái lại, mẹ tôi vừa trai lơ, vừa dễ dãi, và gần như thể đần độn nữa ấy, chẳng biết gì cả. Còn bà tôi thì đủ những tính ác, tính xấu, những điều ác, cái xấu của những người dân đàn bà từ thuở lọt lòng đã phải sống với những thành kiến, những lề thói tối tăm cay nghiệt, rồi phải coi tri thức như thể một sự quái gở, tự do như thể tội lỗi, và yêu thích sự áp dụng, hành hạ nếu mình được dịp và có quyền áp dụng, hành hạ kẻ khác. Sau cùng, giọng nói của người đàn bà nhiều tuổi có cặp mắt tinh xảo bỗng nhỏ đi. Y trỏ một người trắng trẻo, không phải bồng súng, đương chắp tay sau sống lưng đi lại ở cổng đề lao, thì thầm với những người đàn bà ôm tôi bỏm bẻm nhai trầu:

– Con bé em thằng này là con hắn ta đấy!

* * *

Buổi chiều nào thì cũng vậy, dù nắng nực hay mưa rét, tốp lính khố xanh ấy cũng phải trải qua nhà tôi. Vừa đúng hai chục người: mùa hạ, quần áo vải vàng, ngày đông, quần áo dạ tím. Họ đi chân không, quấn xà cạp, đội nón chóp đồng. Ba người số 1 đeo ở cánh tay áo một chiếc lon màu hoa lý to nhiều hơn chiếc đũa. Cùng hàng với ba người này, ở bên trái, cách chừng một bước là một người tầm thước, khuôn mặt trắng hồng, mắt sáng, sống mũi hơi cao, hai hàm răng trắng phau. Y ăn vận gọn ghẽ hơn hết. Tay y đeo hai lon vàng đính thêm một đường chỉ đỏ thêu to. Chân y đi giày vải đen, bít tất lúc nào thì cũng trắng như mới. Không phải bồng súng, y ung dung cầm một chiếc kèn đồng có tua đỏ mỗi lần hoa nhanh lên lại tỏa ra một làn ánh sáng vàng diệp dưới tia nắng rực rỡ của chiều hè.

Cứ lúc nào tốp lính đến gần nhà tôi ở xế cổng đề lao thì tiếng kèn vang lên, vui vẻ quá, hùng tráng quá. Át cả tiếng vỏ lưỡi lê đập phanh phách vào đùi và những bước tiến xoàn xoạt, tiếng kèn mỗi giây một dướn cao, một vang to, rung động cả làn không khí êm ả của một góc trời. Rồi nương tiếng gió lao xao trong những chòm cây phấp phới, âm thanh nao nức, dồn dập của tiếng kèn càng cuốn lên rất cao, tràn ra xa, rất xa, đến những vùng xa sáng tươi nào đó. Càng về sau tiếng kèn càng niềm nở, ân cần như những lời thúc giục thống thiết rồi đổ hồi trong giây khắc đoạn im bặt. Một lúc lâu sau, một tốp lính khác ở cổng đề lao đi ra, vẫn người thổi kèn ấy. Lần này tiếng kèn nhanh hơn trước đó, nhịp với bước tiến vội của tốp người nhọc mệt và đói ngấu mong ngóng sự nghỉ ngơi, no say Hay bước tiến, bước tiến, như làn lá nhỏ bay theo gió Tiếng kèn vồn vã vẫn rõ ràng, trong sáng, và khung trời mở rộng vẫn rung vang. Sau tốp lính, một lũ đàn bà, trẻ con long tong đuổi theo, trên sống lưng, những đứa bé ngổm lên ngổm xuống như cưỡi ngựa. Quá nhà tôi một quãng ngắn, tiếng kèn lại từ từ dướn cao lên. Đến khi tốp lính và lũ đàn bà trẻ con bị những lớp găng dày của một góc vườn um tùm và một hàng cây che khuất thì tiếng kèn tắt hẳn. Gió chiều bỗng rít dài lên, nền mây rung mạnh, khi âm vang của tiếng kèn không hề một gợn sóng. Đương nắm tay tôi, tự nhiên mẹ tôi buông mạnh ra bước xô xuống thềm gạch, ra đường. Tôi ngạc nhiên, níu chặt lấy vạt áo mẹ tôi, cuống quít:

– Mợ ơi! Chờ con với. Mợ ơi!

* * *

Bao nhiêu buổi chiều như vậy? Đã mấy năm chiều như vậy? Tôi không thể ghi rõ là bao nhiêu mà chỉ nhớ rằng mẹ tôi đang không biết bao nhiêu lần dắt tôi ra sân trước, đón những tốp lính kia trải qua với tiếng kèn rộn ràng tưng bừng để rồi một lúc lâu sau chậm rãi dắt tôi trở vào. Mẹ tôi đã đứng trong tươi sáng và ấm cúng ở ngoài trời hay trong gió lạnh, mưa bay ở dưới mái hiên, và, bao nhiêu buổi chiều êm ả đã qua, óc non nớt của tôi ghi làm thế nào được không lầm, không sót những số lượng nhất định? Nhưng trong hồn tôi thì mãi mãi rõ ràng thắm nét hình ảnh những con mắt của mẹ tôi sáng lên nhìn người thổi kèn và hai gò má mẹ tôi ửng hồng khi gặp cặp mắt lộng lẫy của người đàn ông nọ chiếu tới. Và cho tới ngày trọn đời, tôi không thể nào quên được cái cảm hứng là lạ do một bàn tay nhỏ nhắn run run bỗng từ trên đầu tuột xuống vai tôi, và một màng lành lạnh mong manh vương qua một cặp mắt lờ đờ nhìn vào mắt tôi chợt làm ngực tôi lạnh dợi đi Rồi đến một giọng van lơn khi tôi níu lấy áo mẹ tôi kéo vào trong nhà lúc không hề bóng hình và tiếng kèn của tốp lính nữa.

– Đừng quấn mãi lấy chân mợ mà! Thôi! Con đi trước đi mợ xin theo con

Rồi một buổi chiều, tôi cũng không thể nhớ rõ là một buổi chiều rực rỡ hay âm u, mẹ tôi không dắt tôi ra sân nữa. Và từ buổi ấy trở đi, chỉ có mình tôi lon ton chạy ra đón xem tốp lính trải qua với một người thổi kèn khác. Lắm lúc thấy tiếng kèn vui quá tôi chạy vào trong nhà, nắm tay mẹ tôi, rất là kéo dậy. Nhưng mẹ tôi hoặc gỡ tay tôi ra rồi quay mặt vào tường hoặc tiện thể kéo ngả người tôi vào lòng mà ôm lấy tôi. Bên tai tôi, tiếng ngực mẹ tôi đập mạnh lạ thường, và từ mảng ngực phập phồng nóng ran lên đó truyền sang da thịt tôi những cảm hứng ấm cúng giữ tôi lại rất mất thời hạn trong cánh tay mẹ tôi. Lúc bấy giờ mắt tôi như mờ đi vì hơi thở nóng sực của mẹ tôi và tôi càng bâng khuâng trong hai con mắt thẫn thờ như muốn khóc của mẹ tôi.

* * *

Em Quế đó là con cậu tôi. Anh họ tôi, những cô tôi, cả bà tôi và những người dân hàng xóm từ từ bảo tôi như vậy sau ngày người cai kèn kia đổi đi nơi khác không biết là đóng ở đâu và mẹ tôi càng kính cẩn hầu hạ bà tôi, càng chiều chuộng thầy tôi và chăm nom bạn hữu tôi. Nhưng cũng từ thời gian ngày ấy tôi càng ít thấy hai thân tôi trò chuyện vui vẻ với nhau trừ khi ở trước mặt bà tôi hay những người dân nào thân thiết nhất. Tới năm em gái tôi khôn lớn cũng thế, thầy mẹ tôi không lúc nào nhìn thẳng vào nhau mà hỏi gọi nhau, cười nói với nhau. Trong con mắt, giọng nói và nụ cười của hai thân tôi lúc nào thì cũng đượm vẻ trầm lặng, chua chát, hờn tủi. Sự đau đớn lặng lẽ ấy theo dõi mãi mãi thầy tôi và mẹ tôi với cái kỷ niệm sâu xa của mấy đêm kia tôi tin chắc chỉ mấy đêm thôi hai con người đã phải gắng gượng ăn nằm với nhau, và để khỏi tủi lòng hai người con có phúc lọt vào một trong những cửa giàu sang và không nhiều nếu không thích nói là rất ít, hai người càng cố phải thân thiện nhau trong một sự êm ấm giả dối vô cùng.

30.04.năm trước, 19:49

Ngày tham gia: 19.11.2006, 13:31
Tuổi: 29
Bài viết: 4170
Được thanks: 2347 lần
Điểm: 10.4

Re: [Văn học Việt Nam] Những ngày thơ ấu – Nguyên Hồng – Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: – 0.90x +

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2

Chúa thương xót chúng con

Nhà đã bán mất rồi. Cái nhà gạch hai tầng ở phố Hàng Cau của bà tôi cố tích góp bao nhiêu năm và vay mượn bao nhiêu nơi mới xây được để làm từ đường. Năm ấy là năm 1927, tôi nhớ rõ như vậy, đồng xu tiền marketing còn tìm kiếm được nên nhà tôi mới bán tốt giá cao đến thế: một nghìn chín trăm đồng. Và cũng vì ở giữa phố sầm uất, có nhà cầm đồ, có hiệu quý khách xuất cảng và nhập cảng gạo, có nhiều hàng cơm đông người ăn nhất, nếu không nhà tôi sẽ bị dìm giá, chầy chật mới bán tốt. Bởi nhà đất vừa hẹp, đằng sau không tồn tại, cầu rửa và bể nước ở ngay trong nhà, lan can lại được làm bằng gỗ, và chủ nó đương cuống vó, mất ăn mất ngủ vì những món nợ ghê gớm, văn tự viết cầm nhà thì đã đi đến hạn đoạn mại. Ông tôi mất sớm, năm thầy tôi chưa lấy mẹ tôi. Bà tôi cũng sinh nở mười tám bận. Nhưng những cô, những chú tôi đều chết dần chết mòn gần hết, kẻ ngay lúc lọt lòng mẹ, kẻ mới bập bẹ nói, kẻ còn trần truồng chạy nhông ngoài đường. Trong sự nuôi nấng cẩu thả và mê muội của một người mẹ luộm thuộm suốt ngày đầu tắt mặt tối, đàn con đông hơn đàn vịt kia sống sót ba người: thầy tôi và một người chị gái thầy tôi, một người em thầy tôi. Công việc mua xuất bán chỉ đi lại trong có nửa tháng là nhà tôi đã về chủ khác.

Tuy vậy, trước thời điểm ngày mà hai cô tôi ký tên vào giấy bán nhà đất cùng với bà tôi ở tòa án rồi nhận trước viên lục sự từng người một trăm rưởi đồng, mái ấm gia đình tôi cũng chẳng ổn thỏa nào. Thầy tôi cười một tiếng nói với bà tôi:

– Hai con ấy đó là hai con quỷ. Chúng nó là con gái may sinh vào cái buổi tây tàu này, tôi đã phải cho từng đứa một trăm bạc, hỏi còn bất công gì mà chúng nó oẻ họe dọa không ký. Chúng nó mà cao kỳ quá thì tôi để toàn quyền cho tòa án.

Bà tôi chỉ chép miệng:

– Đấy tùy anh, anh muốn làm thế nào cho tôi nhờ thì làm. Hai con kia nó đã được nhờ chồng, thằng làm thông phán, đứa shop đồ gỗ tiền nghìn, chúng nó cần gì hai trăm bạc của anh chia cho chúng nó một cách xử đối khinh rẻ như vậy. Muốn cho chúng nó ký nhận tiền, anh phải nói năng với chúng nó ra nhời ra nhẽ, chúng nó đã vậy, nhưng còn chồng chúng nó. Thôi tôi xin anh, anh đừng cậy mình là ông trưởng, mà giở trò nhờ quan tòa, nhờ thầy kiện. Tôi bảo thật chỉ đục nước béo cò, chia năm sẻ bảy, rồi cái nhà này đến mất không thôi.

Nghe bà tôi nói, thầy tôi càng tím mặt lại.

– Anh sức dài vai rộng, anh thông thuộc chữ nghĩa, anh thừa sức làm công nọ việc kia để kiếm miếng đổ vào miệng anh, vợ anh, con anh. Chứ tôi đây đã ngoài bảy mươi tuổi đầu, mấy năm trước đó Chúa cho còn mạnh chân khỏe tay, còn marketing, còn làm cái hàng cái họ được, nhưng từ nay trở đi thì còn làm gì nảy ra tiền nữa. Ăn uống, thuốc thang, góp phần hội hè giỗ tết, một năm, hai năm nếu Chúa còn để tôi sống được ngày nào nữa, và ma chay sau này, nếu không được nhờ cậy những anh những chị thì thôi. Thiệt một xu tôi khổ vì một xu, thiệt một đồng tôi đứt ruột vì một đồng, thiệt hàng trăm hàng trăm thì anh cứ cầm dao thí ngay cho tôi một nhát còn hơn.

Bà tôi nức lên rồi ôm mặt khóc:

– Anh làm khổ tôi vừa vừa chứ! Anh ỷ tôi vừa vừa chứ! Đương nhiên anh bỏ việc nhà nước. Đương nhiên anh vác bàn đèn về nhà, hút ngày hút đêm Rồi bỗng dưng anh đem văn tự địa đồ đi cầm lấy thường niên bảy trăm bạc, chịu lãi mười phân để về Sài gòn, Sài chéo, cậy cục hàng trăm bạc để lấy sổ đi thao tác tàu tây tàu Nhật, tưởng nên vương tướng gì hay đâu không việc hoàn không việc, nghiện ngập hoàn nghiện ngập.

Tiếng khóc càng to, và từ trong hai hốc mắt tối những giọt nước mắt tràn ra lai láng trên gò má hóp răn reo, như một đập nước đương khô cạn bỗng đầy ứ đến vỡ lở. Vừa khóc bà tôi vừa réo tên tục của ông tôi và thầy tôi mà kể lể oán trách. Một đời tối tăm của người đàn bà thường dân, nhanh gọn nhưng thấm thía và rõ rệt, đã kêu lên bằng cái giọng khàn khàn rền rĩ của bà tôi. Ngay khi lọt lòng mẹ, người đàn bà ấy đã phải chịu ngay cái cảnh bất công trong sự chăm nuôi cùng những anh trai, em trai, lớn lên một chút ít choáng váng u mê vì sự dạy bảo sai khiến của ông bà, cha mẹ và họ hàng Mười bảy mười tám tuổi đã thành một người con gái cằn cỗi, lúc nào thì cũng khép nép, lo sợ, rồi thì về nhà chồng với một lòng nhẫn nhục ngày càng dạn dầy, một tính khiếp phục ngày càng mạnh mẽ và tự tin

Hàng ba bốn mươi năm tiếp theo thời kỳ làm dâu con, bước lên vị thế làm mẹ rồi làm bà. Tuổi già kém sút đến. Nhưng rồi ra, cũng rất được hơi yên ổn, vui sướng. Sự sống thảnh thơi và già cỗi ấy ở Một trong những sự sống mê muội tối tăm khác của những lớp con cháu cứ thế kéo dãn cho tới phút ở đầu cuối. Người đàn bà ấy chết. Chết bên một cỗ áo quan thật tốt đóng sẵn từ mươi năm trước đó để một góc buồng, bên một đống quần áo lành lạnh thơm tho giữ y nguyên những nếp là từ thuở mới bước tiến về nhà chồng Chết trong những tiếng khóc rền rĩ của con gái, con dâu, chị em xa gần mượn dịp này để đay nghiến lẫn nhau, khóc mà tưởng như hát lên những khổ cực đau tủi tôi đã phải chịu. Thầy tôi đã lạnh lùng đứng lên, đi vào trong nhà trong mặc bà tôi ngồi kể lể. Tôi nhìn nét mặt thầy tôi, thấy sao mà dữ, mà sợ. Chờ thầy tôi khuất hẳn, tôi vội trèo lên giường bà tôi, lay vai bà tôi, rơm rớm nước mắt nói:

– Bà! Bà đừng khóc nữa. Cậu bán nhà đất này của bà đi rồi làm nhà khác mà.

Một giọng mếu máo đáp:

– Có làm thêm mấy cái bàn đèn nữa đó! Bố mẹ mày giết tao Hồng ơi!

Tôi càng lay mạnh vai bà tôi:

– Cậu con không làm được thì lớn lên con đi học con làm cho bà. Bà nín đi

Bà tôi ngước mắt lên, hai bàn tay chỉ từ xương bọc da khô róc, hất nhanh mớ tóc điểm bạc ra đằng sau. Những giọt nước mắt đổ dồn về hai thái dương, ròng ròng rớt xuống gáy. Một tháng sau, hết hạn ở lưu, nhà tôi phải dọn đi nơi khác. Hôm đó hai mươi ba hay hai mươi bốn tháng chạp. Một buổi sáng lạnh lẽo tuy khô ráo. Suốt hai hàng phố trừ mấy hàng cau và hiệu cầm đồ là tấp nập còn nhà nào thì cũng quét rửa xong, bàn thờ cúng hoa cúc, cành đào, chân nến đỉnh đồng bày biện đâu nhé, và khởi đầu cửa đóng, dán giấy hồng điều và tranh rồi. Những năm xưa thái bình ăn tết sớm lắm!

* * *

Một sáng sớm tôi bỗng thức giấc thì thấy lạnh và chân tay nhẹ bẫng đi. Tôi bò nhổm dậy, dụi mắt trông: màn đã vắt, chiếc chăn bông cuộn rơi lệch đùn về một góc giường, thầy tôi khi ngủ lúc nào thì cũng phải cho tôi gác và ủ tay vào nách không thấy nằm cạnh bên nữa.

– Cậu ơi! Cậu ơi!

Tiếng lôi kéo của tôi đã thành tiếng hét làm rát cả cổ. Bà tôi và mẹ tôi tung màn đuổi theo tôi ra vườn. Cả con bé em tôi nữa.

– Làm sao thế? Làm sao thế?

Tôi mếu máo nhìn bà tôi:

– Cậu con đi đâu rồi?

Bà tôi quát:

– Cậu mày đi sau chứ đi đâu mà phải khóc?

Tôi liền chạy vào đạp tung cửa phòng vệ sinh.

– Bà ơi! Đâu nào?

Bà tôi nắm tay tôi lôi sềnh sệch vào trong nhà:

– Hay cậu mày đi mua thuốc?

Tôi lại vội chạy vào buồng. Không thấy cái bàn đèn để trên mặt bàn kê ở cuối giường và tìm đâu cũng không ra, tôi nức nở:

– Mất bàn đèn rồi!

Nhận ra chỗ thầy tôi nằm không lúc nào xếp dọn sớm như vậy và quần áo vắt trên màn không hề cái nào lành, bà tôi hốt hoảng hỏi mẹ tôi:

– Mẹ mày có biết bố nó đâu không?

Mẹ tôi nhìn bà tôi, không đáp! Bà tôi càng cuống quít:

– Lạ thật! Lạ thật!

Bữa trưa hôm ấy cơm và thức ăn nuốt vào thấy khô đắng quá! Nước canh thịt hòa với nước mắt tôi. Thấy tôi khóc nhiều quá và dỗ mãi cũng không nín, bà tôi cũng khóc theo:

– Mợ Vui gọi theo tên tục thầy tôi thằng Vui nó vào trong nhà chung lấy cả năm trăm bạc của tao gửi cha xứ rồi. Cha xứ hỏi nó, nó bảo lấy tiền để làm vốn sang Lào marketing. Vậy mợ mày hiện giờ nghĩ sao?

Mẹ tôi vẫn yên lặng. Một hồi lâu, mẹ tôi mới cúi đầu đáp:

– Thưa mẹ, con chẳng biết nghĩ sao cả.

Bà tôi hừ một chiếc thật dài rồi đổi giọng:

– Mợ mày nói lạ! Trước khi đi cũng phải dặn dò mợ điều gì chứ?

Mẹ tôi quay nhìn cái gian buồng lúc nào thì cũng mờ tối giường quanh năm màn chỉ vén lên, trong số đó thầy tôi hết nằm lại ngồi, hút chán lại ngủ, không lúc nào đi dạo đâu và chẳng lúc nào hỏi đến mẹ tôi. Mẹ tôi nhẹ thở dài. Hai mắt mẹ tôi vẫn lờ đờ mệt mỏi như giọng nói:

– Thưa mẹ không! Cậu nó đi là đi, có dặn gì con đâu.

* * *

Mùa thu ngắn quá, tiếp ngay đến ngày đông dài và buồn. Mùa đông năm ấy mưa phùn liên miên như không lúc nào hết trong cái lạnh lẽo tê buốt của những luồng gió lộng. Người ta như đặc cả phổi dưới làn không khí ướt át của vòm trời thấp tối. Nhà tôi ở chung với nhà bán thành phầm sũ. Trong nhà, trừ gian bày bàn thờ cúng, còn đâu đâu cũng xếp đầy gỗ phiến, gỗ tấm, gỗ bắp và những thứ săng ván. Quanh năm, mùi gỗ vàng tâm và gỗ dẻ thơm nức không khí. Những ngày mưa gió, quý khách sắm sửa vắng, gia chủ và thợ đều rỗi. Trưa đến, thợ mộc và thợ xẻ đều chui vào những chỗ trống ở hai chồng ván, kéo những giấc ngủ kỳ no chán. Về những ngày vắng lặng đó, đi học về, ăn cơm xong, mở sách ra học, tôi thấy tâm trí vơ vẩn như muốn bay đi những đâu đâu, mặc dầu ở trong lớp tôi đã lơ đãng nhiều rồi. Nhất là những giờ tập đọc và làm tính, tôi chẳng để ý nghe nghĩa lấy một phút. Một tay khoanh lên bàn để che, một tay tôi vân vê hai mảnh vỏ lạc tây đã tỉa hết nhân và cọ sát rất nhẵn của thầy tôi bỏ lại. Tôi và em gái tôi gọi là hai mảnh gỗ rùa. Tôi còn đặt thêm vào cho tên gọi là rùa thần vì đêm ngày chầu chực ở hai bên ngọn đèn dầu lạc của thầy tôi. Trí tưởng tượng non nớt của tôi đã dàn xếp ra những cảnh rất kỳ dị trong những giờ yên lặng nhất của buổi học chiều.

Mặt bàn gỗ lim nhẵn bóng là tầng mây xán lạn, mênh mông trên đó là hai rùa thần vỏ lạc tây kia bơi theo chiều gió. Ngón tay giữa và ngón tay trỏ của tôi đặt lên hai vị tiên đồng: tôi và em gái tôi, cưỡi linh quá bay trên tầng không, hai tiên đồng kia đã bao nhiêu năm tháng tìm kiếm những phương trời một người cha thân yêu bỗng dưng lìa bỏ hai con mà không bảo cho chúng tôi biết chỗ mình ở, ngày mình về. Rồi càng bay xa, càng bay lâu, chỉ càng thấy ruộng nương, sông hồ, rừng núi và biển cả mịt mùng Nhưng ở trong nhà trường, Một trong những vui chơi của những bạn nhỏ, tôi không thấy sự buồn nhớ thấm thía quá mọi khi chợt nhớ đến thầy tôi. Về đến nhà, ngồi trên cái giường mọi khi có ngọn đèn vàng ngà ngà im re trong cái chụp trong suốt luôn luôn vương vấn làn khói mong manh thơm phức, người tôi càng nao nao cồn cào như sau mấy bữa chỉ ăn có cháo loãng. Những ngày mưa, từng giọt nước lạnh từ ống máng rơi xuống chiếc thau đồng đã thấm từng chút khí lạnh vào lòng tôi; từng tiếng kêu chiêm chiếp của con sẻ một mình rũ lông trên mái ngói đã quyện đi từng hơi êm ấm của hồn tôi. Và những ngày nắng, mây trời xanh bát ngát, mái ngói xanh rêu, tường vôi trắng xóa vẫn tiếp tục vương qua mắt tôi một màng mong manh lạnh lạnh. Tôi buồn ngủ lắm rồi! Không sao học bài được nữa. Vì mỗi câu đọc xong, tôi chưa ôn lại thì những chữ muốn gợi ra trong trí tưởng đã biến đi đâu hết. Não cân tôi tê dại vì nhớ thương đang trở thành như bằng chất sắt, không thể ghi nhớ những bài học kinh nghiệm tay nghề dù chỉ rất ngắn, rất thuận tiện học kia.

Ngồi xếp bằng giữa giường trên đệm bông có lò than tàu đỏ rực, bà tôi im re trước cây thánh giá bằng đồng đúc treo giữa hai chậu huệ trắng và hai chân nến sơn son thếp vàng. Không có những tiếng lâm râm như tiếng nói của một người gần hấp hối ấy, không tồn tại những đầu ngón tay khô róc lẩy bẩy lần chuỗi tràng hạt ấy, bà tôi sẽ thành một pho tượng mà toàn bộ cái tinh thần chuyên chế và sức đè nén tối tăm của những thành kiến hiện cả lên trên cái khuôn mặt hốc hác nhăn nheo và trong hai quầng mắt sâu thẳm.

– Chúa tha tội chúng tôi!

– Chúa thương xót chúng tôi!

Lời van xin càng rền rĩ.

– Chúa nhận lời chúng tôi!

– Chúa phá mọi sự dữ, ban mọi sự lành cho chúng tôi!!!

Bao nhiêu tia sáng trong cặp mắt bao lâu nay không hề ánh một vẻ vui sướng gì của bà tôi dần tắt đi Bà tôi nhìn Chúa Giê-su rầu rĩ mệt lả dang hai cánh tay rỉ máu trên cây thánh giá hồi lâu rồi từ từ cúi xuống hôn mẫu ảnh nhỏ, tròn bằng bạc ở tràng hạt. Tiếng nói lào thào càng run run:

– Chúa tha tội chúng tôi! Chúa thương xót chúng tôi!

– Chúa phá mọi sự dữ, ban mọi sự lành cho chúng tôi!

Nhiều lần nữa bà tôi rền rĩ nhắc lại mấy câu trên kia mà từ khi tôi khởi đầu nói sõi bà tôi bắt tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu vạn lần.

Reply
7
0
Chia sẻ

Review Chia Sẻ Link Down Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao ?

– Một số từ khóa tìm kiếm nhiều : ” đoạn Clip hướng dẫn Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao tiên tiến và phát triển nhất , Share Link Down Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao “.

Giải đáp vướng mắc về Những ngày thơ ấu sẽ là tập hồi ký vì sao

Bạn trọn vẹn có thể để lại Comment nếu gặp yếu tố chưa hiểu nha.
#Những #ngày #thơ #ấu #được #coi #là #tập #hồi #ký #vì #sao