Mục lục bài viết

Kinh Nghiệm Hướng dẫn Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó 2022

Update: 2021-12-03 14:41:06,You Cần kiến thức và kỹ năng về Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó. Quý quý khách trọn vẹn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Ad đc lý giải rõ ràng hơn.

517

Xem toàn bộ tài liệu Lớp 8: tại đây

  • Soạn Văn Sách Giải Văn Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8
  • Soạn Văn Sách Giải Văn Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8 (Ngắn Gọn)
  • Soạn Văn Sách Giải Văn Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8 (Cực Ngắn)
  • Giải Vở Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8
  • Tác Giả Tác Phẩm Văn Lớp 8
  • Sách giáo khoa ngữ văn lớp 8 tập 1
  • Sách giáo khoa ngữ văn lớp 8 tập 2
  • Sách Giáo Viên Ngữ Văn Lớp 8 Tập 1
  • Sách Giáo Viên Ngữ Văn Lớp 8 Tập 2
  • Sách Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8 Tập 1
  • Sách Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8 Tập 2

Đề bài: Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Pó của Hồ Chí Minh.

Bài làm

Hồ Chí Minh là một nhà chính trị quân sự chiến lược tài ba, một nhà thơ, nhà văn lớn của dân tộc bản địa Việt Nam ở thế kỉ XX. Bài thơ Tức cảnh Pác Pó được Bác sáng tác vào tháng hai năm 1941, tại Pác Pó (Cao Bằng). Qua bài thơ, toàn bộ chúng ta thấy được tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung của Người trong môi trường sống đời thường cách mạng đầy gian truân. Có thể nói, tác phẩm là một bức chân dung tự họa của người chiến sỹ cộng sản.

Bài thơ được viết trong tình hình sau ba mươi năm dạt dẹo hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng ở quốc tế, đến thời gian đầu xuân mới 1941, Bác trở về nước, trực tiếp lãnh đạo cách mạng Việt Nam. Người đã sống và thao tác tại hang Pác Pó (Cao Bằng) trong một Đk sinh hoạt vô cùng trở ngại, thiếu thốn, gian truân. Thế nhưng, khi phải đối mặt với tình hình đó, Bác Hồ vẫn vui vẻ, sáng sủa, tràn trề tinh thần thao tác cách mạng hăng say bởi Bác đang rất được sống và thao tác ngay trên mảnh đất nền quê nhà, đang trực tiếp dẫn dắt cả dân tộc bản địa ta tiến lên giành lấy ngọn cờ độc lập, hòa bình của giang sơn.

Trước hết hai câu thơ mở đầu là lời trình làng về môi trường sống đời thường của Bác ở Pác Pó một môi trường sống đời thường trở ngại, thiếu thốn:

Sáng ra bờ suối tối vào hang

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng.

Chỉ hai câu thơ rất ngắn gọn, gồm có mười bốn vần âm nhưng nhà thơ đã gợi mở ra một không khí thời hạn sống, thao tác rất rõ ràng, rõ ràng: nơi ở trong hang núi, nơi thao tác thì bên bờ suối và thức ăn là cháo bẹ, rau măng. Cách ngắt nhịp 4/3 thường thấy của thể thơ tứ tuyệt, kết thích phù hợp với lời thơ cân đối ( sáng tối, ra vào, ra suối vào hang) đã đã cho toàn bộ chúng ta biết một nếp sống sinh hoạt và thao tác rất đều đặn, trở thành một thòi quen trong một tình hình đặc biệt quan trọng của Bác: Cháo bẹ (cháo ngô), rau măng (măng nứa, măng tre, măng rừng) thật đạm bạc, đều là những thức ăn đơn sơ có sẵn của vạn vật thiên nhiên núi rừng. Nhưng Bác không hề cảm thấy khắc khổ mà ngược lại thấy rất tự do, ung dung: vẫn sẵn sàng. Từ vẫn đã đã cho toàn bộ chúng ta biết sự tương phản trọn vẹn giữa một bên là yếu tố thiếu thốn về vật chất với một bên là tinh thần thanh thản, sáng sủa trước tình hình đó. Ta đọc ở đây một nụ cười kín kẽ hồn nhiên rất giản dị, chân thành, khiến người đọc có cảm hứng như Bác đang bằng lòng, thich thú và vui sướng với môi trường sống đời thường như vậy. Đó là một môi trường sống đời thường chan hòa với vạn vật thiên nhiên, với chốn lâm tuyền của núi rừng bí hiểm. Chẳng thế mà toàn bộ chúng ta luôn thấy, vạn vật thiên nhiên từ lâu đã trở người bạn tri kỉ trong thơ của Người:

Cảnh rừng Việt Bắc thật là hay

Vượn hót chim kêu suốt một ngày dài

Hay:

Tiếng suối trong như tiếng hát xa

Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa

Cảm xúc, tâm trạng đó của Bác đã làm toát lên ở Người vẻ đẹp thanh cao trong sáng của một tâm hồn yêu vạn vật thiên nhiên, yêu môi trường sống đời thường, coi thường vật chất bên phía ngoài, rất gần với cách thể sống của những bậc hiền nhân xưa:

Thu ăn măng trúc, đông ăn giá

Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao

Rượu đến cội cây ta sẽ uống

Nhìn xem phú quí tựa chiêm bao.

(Nhàn Nguyễn Bỉnh Khiêm)

Tuy nhiên, nếu người xưa tìm tới vạn vật thiên nhiên, đến núi non lâm tuyền là để lánh đục tìm trong, thể hiện tâm thế an bần lạc đạo, là phương pháp để họ di dưỡng tinh thần mà trốn tránh sự đời thì ở Bác dù có hòa tâm hồn với vũ trụ, với vạn vật thiên nhiên hoa lá cỏ cây, trăng gió vẫn hiện lên tư thế của một người chiến sỹ cộng sản yêu nước, thương dân đang trực tiếp tham gia cách mạng cùng với nhân dân:

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng

Cuộc đời cách mạng thật là sang.

Bàn đá chông chênh vừa là chiếc bàn của vạn vật thiên nhiên rừng núi, lại vừa là chiếc bàn của lòng người. Bác đã biến phiến đá thường thì của tự nhiên làm thành chiếc bàn kê thật giản dị, đơn sơ cạnh một việc làm lớn lao cao quý: dịch sử Đảng. Với việc sử dụng ba thanh trắc liền kề liên tục ở ba tiếng cuối câu thơ thứ ba tạo ra âm hưởng chắc khỏe cho lời thơ, đồng thời thể hiện một tư thế, một tâm hồn, một bản lĩnh cứng cỏi, vững vàng, chứng minh và khẳng định. Vì thế, chiếc bàn đá chông chênh kia thực ra là hình ảnh ẩn dụ để chỉ tấm lòng vững như bàn thạch của người cách mạng đã nhìn đá ra bàn (Chế Lan Viên). Câu thơ đã dựng lên hình tượng người chiến sỹ cách mạng trong một tư thế uy nghi, sừng sững, thật to lao trong một không khí rừng núi yên tĩnh. Và Bác hiện lên như một ông tiên giáng trần đang đọc sách và thưởng ngoạn cảnh núi non lâm tuyền ở Pác Pó.

Khép lại bài thơ, lời thơ thẳng thắn, nhẹ nhàng, chất chứa một nụ cười sáng sủa:

Cuộc đời cách mạng thật là sang.

Chỉ cần nhắc tới hai tiếng cách mạng thôi là toàn bộ chúng ta đã cảm thấy sự hiểm nguy, vất vả và gian khó ra làm thế nào. Vậy mà Bác lại cảm thấy việc làm đó thật là sang. Phải chăng cái sang mà Bác nói tới ở đấy là vì giờ đây Bác đang rất được sống với vạn vật thiên nhiên núi rừng Pác Pó, nơi quê nhà Việt Nam yêu dấu mà suốt cả đời sống Người muốn đấu tranh để bảo vệ nó, và cao hơn nữa, cái sang của việc làm làm cách mạng đó là ý nghĩa, mục tiêu tôn chỉ cao đẹp mà Bác làm là: cứu dân, cứu nước, đem lại hòa bình, niềm hạnh phúc cho nhân dân. Bởi cả đời sống Bác đều dành trọn cho cách mạng vì nước, vì non. Ta đọc trong câu thơ là một tấm lòng rộng mở, một nhân cách vĩ đại, lớn lao ở Người:

Bác ơi! tim Bác mênh mông thế

Ôm cả non sông mọi kiếp người.

Bài thơ được viết theo thể thơ tứ tuyệt, có sự phối hợp giữa chất cổ xưa và tinh thần tân tiến, giọng điệu dí dỏm, vui tươi, ngôn từ dễ hiểu, giản dị, hình ảnh đời thường mộc mạc toàn bộ đã làm ra thành công xuất sắc của tác phẩm. Khép lại trang thơ, người đọc thấy được một tinh thần sáng sủa, một phong thái ung dung thanh thản, một bản lĩnh thép cứng cỏi, phi thường vượt lên trên gian khó và luôn mang trong mình trái tim nhân hậu, bao dung: yêu vạn vật thiên nhiên, yêu giang sơn thâm thúy ở Hồ Chí Minh.

Đề bài: Dàn ý Cảm nhận về bài thơ Tức cảnh Pác Bó

Bài làm

A. Mở bài:

Giới thiệu tác giả tác phẩm: Tức cảnh Pác Pó là một trong những bài thơ nổi tiếng của Hồ Chí Minh.

Khái quát nội dung và nghệ thuật và thẩm mỹ: Bài thơ thể hiện tình yêu vạn vật thiên nhiên, sống hòa thích phù hợp với vạn vật thiên nhiên và tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung của Bác dù trong tình hình vô cùng trở ngại, thiếu thốn.

B. Thân bài:

Luận điểm 1: Cảm nhận về nội dung

* Cuộc sống cách mạng đầy gian truân, trở ngại

Nơi ở: Trong hang, ngoài suối, nơi rừng rậm nhiều nguy hiểm

Thức ăn: cháo bẹ, rau măng: là những thức ăn trong rừng, chỉ là những cây cối mọc dại hái vào nấu tạm thành bữa tiệc

Điều kiện thao tác: dơn sơ, giản dị, bàn thao tác chỉ là những phiến đá to trong hang.

Cuộc sống trở ngại, thiếu thốn vô cùng và đầy rẫy những nguy hiểm rình rập.

* Tình yêu vạn vật thiên nhiên, sống hòa thích phù hợp với vạn vật thiên nhiên và phong thái ung dụng, tự tại của Bác.

Tình yêu vạn vật thiên nhiên, sống hòa thích phù hợp với vạn vật thiên nhiên:

+ Cuộc sống dù thiếu thốn về vật chất nhưng được sống giữa vạn vật thiên nhiên núi rừng Pác Pó mới đó là yếu tố Bác cần.

Tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung của Bác:

+ Sáng ra bờ suối, tối vào hang: môi trường sống đời thường nhẹ nhàng, đơn thuần và giản dị, đều đặn ngày nào thì cũng như ngày nào

+ Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng: Cuộc sống thiếu thốn nhưng Bác luôn giữ tinh thần sáng sủa, giọng điệu hóm hỉnh, coi những trở ngại ấy như phù phiếm

+ Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng: Tư thế, tác phong thao tác vô cùng tự do, không căng thẳng mệt mỏi, gò bó, đè nén dù đó là việc làm cách mạng quan trọng và trở ngại.

+ Cuộc đời cách mạng thật là sang: Câu thơ vừa là lời xác lập hùng hồn, vừa là lời nói đầy giản dị, hóm hỉnh. Sang ở đây không phải là sống trong vàng bạc, nhung lựa, sống trên vạn người, mà cái sang này đó là sang trong tâm hồn, sang trong phong thái của người chiến sỹ cách mạng.

+ Chữ sang tưởng như trái ngược lại trọn vẹn với tình hình khắc nghiệt, thiếu thốn ở 3 câu thơ đầu tuy nhiên với một con người như Bác, thì nó lại là lời kết luận cho toàn bộ, bởi sống giữa vạn vật thiên nhiên núi rừng Pác Pó, sống dưới khung trời của dân tộc bản địa đó là yếu tố sang nhất trong đời sống cách mạng của Bác.

Luận điểm 2: Cảm nhận về nghệ thuật và thẩm mỹ

Thể thơ thất ngôn tứ tuyệt ngắn gọn, súc tích, bình dị

Giọng điệu hóm hỉnh, vui đùa

Ngôn ngữ giản dị, thân thiện như lời tâm tình, lời ăn tiếng nói hằng ngày.

Các giải pháp nghệ thuật và thẩm mỹ: đối (Câu thơ 1), nhịp thơ 4/3

C. Kết bài:

Khái quát lại thành công xuất sắc nội dụng và nghệ thuật và thẩm mỹ: Bài thơ với những rực rỡ nghệ thuật và thẩm mỹ đã làm sống lại hình ảnh Bác Hồ với những phẩm chất cao quý.

Liên hệ đến những bài thơ khác của Bác cũng thể hiện tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung tự tại: Bài thơ Ngắm trăng, Đi đường cũng thể hiện điều này.

Đề bài: Dàn ý Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Bó

Bài làm

A. Mở bài:

Giới thiệu tác giả, tác phẩm: Tức cảnh Pác Pó là bài thơ nổi tiếng trong thời hạn hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng của quản trị Hồ Chí Minh

Khái quát nội dung tác phẩm: Bài thơ khắc họa lại môi trường sống đời thường sinh hoạt của Bác ở núi rừng Pác Pó và tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung, tự tại của người chiến sỹ cách mạng.

B. Thân bài

Luận điểm 1: Cuộc sống sinh hoạt và thao tác của Bác ở núi rừng Pác Pó

Phép đối chỉnh: sáng >< vào thể hiện môi trường sống đời thường đều đặn, uyển chuyển, ngày nào thì cũng như ngày nào của Bác khi ở Pác Pó. Suối và hang là 2 vị trí thao tác, sinh hoạt chính của Bác, đây đều là những nơi hoang dã tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, trở ngại.

Thức ăn của Bác thì đơn sơ, giản dị: cháo ngô với rau măng. Đây đều là những thức ăn trong rừng, luôn có sẵn. Cụm từ vẫn sẵn sàng không riêng gì có muốn nói về yếu tố sẵn có, tự nhiên của thức ăn, mà đó dường như còn là một tâm thế luôn sẵn sàng đương đầu với thử thách, trở ngại của người chiến sỹ cách mạng.

Điều kiện thao tác thiếu thốn: bàn thao tác của Bác là những tảng đá chông chênh. Trên chiếc bàn ấy, Bác đang làm những việc làm vô cùng quan trọng, tương quan đến vận mệnh của cách mạng Việt Nam.

Cuộc sống sinh hoạt trở ngại, thiếu thốn, rình rập hiểm nguy nơi núi rừng hoang dã.

Luận điểm 2: Phong thái ung dung, tinh thần sáng sủa, sống hào thích phù hợp với vạn vật thiên nhiên của Bác

Dù môi trường sống đời thường vô cùng trở ngại, thiếu thốn về mọi thứ nhưng Bác vẫn luôn giữ tinh thần sáng sủa, giọng điệu hóm hỉnh, vui đùa khi kể về môi trường sống đời thường của tớ, bởi so với Bác, một môi trường sống đời thường giữa chốn vạn vật thiên nhiên hoang dã là yếu tố mà Bác luôn mong ước. Điều đó xuất phát từ tình yêu vạn vật thiên nhiên giang sơn, khao khát muốn sống hòa tâm hồn với vạn vật thiên nhiên để cảm nhận những gì tinh túy nhất của đất trời.

Câu thơ ở đầu cuối như một lời thốt ra từ chính trái tim của Bác: Cuộc đời acsch mạng thật là sang. Cái sang của Bác không phải là sang trọng về vật chất, mà cái sang ấy là cái sang khi được sống giữa vạn vật thiên nhiên, dưới khung trời tổ quốc để góp sức sức mình cho độc lập dân tộc bản địa. Đó là cái sang cảu người làm cách mạng.

Luận điểm 3: Nghệ thuật

Thể thơ tứ tuyệt ngắn gọn, hàm súc

Ngôn ngữ giản dị, chân thực, mộc mạc cùng giọng điệu vui đùa, hóm hỉnh thể hiện tinh thần sáng sủa của Bác

Phép đối chỉnh mang lại hiệu suất cao nghệ thuật và thẩm mỹ cao.

C. Kết bài:

Khẳng định lại giá trị tác phẩm: Bài thơ Tức cảnh Pác Pó là một bài thơ giản dị, mộc mạc, thể hiện lối sống cao đẹp, phẩm chất cách mạng sáng ngời trong con người Bác.

Liên hệ và định hình và nhận định tác phẩm: Hồ Chí Minh không riêng gì có là vĩ lãnh tục vĩ đại, anh hùng giải phóng dân tộc bản địa, danh nhân văn hóa truyền thống toàn thế giới mà còn là một một nghệ sĩ tài năng, quy tụ được tinh hoa dân tộc bản địa, khí thế thời đại.

Đề bài: Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Bó của Bác Hồ.

Bài làm 1

Bác Hồ về nước tháng 2/1941, sau 30 năm dạt dẹo khắp năm châu bốn biển để tìm đường cứu nước. Khi đó, tình hình toàn thế giới và trong nước có những dịch chuyển vô cùng to lớn (đại thế chiến thứ hai, Pháp lại khủng bố cách mạng dã man, Nhật vào Đông Dương; ở châu Âu, Pháp đầu hàng phát xít Đức..), Bác đã triệu tập Hội nghị Trung ương Đảng lần thứ VIII, vạch đường lối cách mạng trong tình hình mới, quyết định hành động xây dựng Mặt trận Việt Minh (Việt Nam độc lập liên minh) đoàn kết rộng tự do những tầng lớp nhân dân đánh Pháp đuổi Nhật, tranh thủ thời cơ giành độc lập cho Tổ quốc.

Bác sống ở hang Pác Bó (đúng tên là Cấn Bó, nghĩa là đầu nguồn), trong Đk sinh hoạt rất là gian truân.

Đồng chí Võ Nguyên Giáp kể lại: Nơi ở thứ nhất của Bác tại Pác Bó tuy ẩm lạnh nhưng vẩn là nơi ở tốt nhất. Địa điểm thứ hai là một hốc núi nhỏ ở rất cao và rất sâu trong rừng, bên phía ngoài chỉ rất ít cành lau. Những khi trời mưa to, rắn rết chui cả vào chỗ nằm. Có buổi sáng, Bác thức dậy thấy một con rắn rất rộng nằm khoanh tròn ngay cạnh Người () Sức khoẻ của Bác có phần giảm sút. Bác sốt rét luôn. Thuốc men gần như thể không tồn tại gì ngoài ít lá rừng lấy về sắc uống Theo phong cách chữa bệnh của đồng bào địa phương. Thức ăn cũng rất thiếu ().

Có thời hạn, cơ quan chuyển vào vùng núi đá trên khu đồng bào Mán trắng, gạo cũng không tồn tại, Bác cũng như những bạn hữu khác phải ăn toàn cháo bẹ hàng tháng ròng. Ở bất kể tình hình nào, tôi cũng thấy Bác thích nghi một cách rất tự nhiên. Chẳng hiểu Bác được rèn luyện từ lúc nào, ra làm thế nào mà mọi biến cố đều không mảy may lay chuyển được

Mặc dù sống trong Đk gian truân, hiểm nghèo như vậy nhưng Bác Hồ rất vui. Bác rất vui vì sau bao năm xa nước nay được sống và trực tiếp lãnh đạo trào lưu trong nước. Đặc biệt, vì với nhân quan chính trị sắc bén. Người biết rằng thời cơ giành độc lập trọn vẹn đang tới, dù cục diện trước mắt còn tất đen tối. Đối với Nguyễn Ái Quốc và những bạn chiến đấu của Người những ngày tháng ở Pác Bó tựa như những ngày vui bất tận, rực rỡ sắc màu của cảnh chờ đón những chuyển biến vĩ đại () chưa lúc nào Nguyễn Ái Quốc thao tác nhiệt tình như vậy, Người như trẻ ra đến hai, ba chục tuổi.

Bài thơ với bốn câu, có giọng đùa vui hóm hỉnh, đã toát lên một cảm hứng vui thích, tự do. Phân tích bài thơ đó là phân tích tìm hiểu nụ cười tự do đó, vì đằng sau nụ cười đó là vẻ đẹp của một tâm hồn bình dị mà thanh cao, hồn nhiên mà đầy bản lĩnh của Bác Hồ.

Câu mở đầu bài thơ có giọng điệu phơi phới, tự do, đọc lên, ta có cảm tưởng Bác Hồ sống thật ung dung hoà hợp uyển chuyển với điệu sông núi rừng:

Sáng ra bờ suối, tối vào hang.

Câu thơ ngắt nhịp ở giữa, tạo thành hai vế sóng đôi toát lên cảm hứng uyển chuyển, nề nếp: sáng ra, tối vào Câu thứ hai là một nét cười đùa, cho biết thêm thêm thức ăn của con người sống ở suối, hang ấy thậl khá đầy đủ, khá đầy đủ tới dư thừa:

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng.

Câu thơ này, trọn vẹn có thể hiểu là: dù chỉ có cháo bẹ, rau măng nhưng tinh thần cách mạng vẫn san sàng. Cách hiểu ấy không sai về mặt ngữ pháp, nhưng e không thích hợp lắm với giọng đùa vui tự do của tất cả bài thơ. Có lẽ nên hiểu là: thức ăn (cháo bẹ, rau măng) thì lúc nào thì cũng luôn có thể có sẵn đó.

Câu thứ nhất nói về ở, câu thứ hai nói về ăn, câu thứ ba nói về thao tác, cả ba câu đều là thuật tả sinh hoạt vật chất, chỉ đến câu kết mới phát biểu cảm xúc, ý nghĩ.

Hiểu như vậy, sẽ phù thích phù hợp với mạch thơ, với kết câu ngặt nghèo của bài thơ hơn. Ở đây ta để ý cách gieo vần bằng (âm ang), quyến rũ hứng mở ra và vang xa, đồng thời tạo ra cái thế vững vàng và cảm hứng khoáng đạt của bài thơ. Câu thứ ba vần trắc làm nổi trội lên hình tượng ở TT bài thơ, được đặc tả bằng những nét bút đậm, khoẻ, sinh động:

Bàn đá chông chênh, dịch sử Đảng.

Hai chữ chông chênh là lừ láy duy nhất của bài thơ, rất tạo hình; ba chữ dịch sử Đảng toàn vần trắc, thật khoẻ, gân guốc như cân lại ba câu.

Vần bằng vang xa. Đó là hình tượng nhân vật trữ tình được đặt tại TT bài thơ; như vậy con người là chủ thể của vạn vật thiên nhiên chứ không trở thành lấn át, hoà lan trong vạn vật thiên nhiên. Và thật là thú vị, vị quý khách lâm tuyền sống hoà hợp uyển chuyển với suối, với hang kia, đó là người chiến sỹ cách mạng vĩ đại, đang tựa vào vạn vật thiên nhiên để hoạt động giải trí và sinh hoạt tôn tạo xã hội. Đằng sau cái dáng tạo hình rõ ràng của Bác đang ngồi dịch sử Đảng toát lên tư thế lồng lộng của vị lãnh tụ dân tộc bản địa, nhà cách mạng vĩ đại một hình tượng thật đẹp. Bác Hồ đang sáng tạo ra lịch sử dân tộc bản địa nơi đầu nguồn trên cái toàn cảnh vạn vật thiên nhiên, có suối, có rừng Cảnh tượng ấy, môi trường sống đời thường ấy quả thật là đẹp thật là sang! Bài thơ kết thúc bằng chừ sang, trọn vẹn có thể gọi là chữ nhãn tự (chữ mất) đã kết tinh, bật sáng tinh thần toàn bài.

Thơ Bác Hồ vừa rất mực giản dị, tuy nhiên lại rất hàm súc, gợi lên bao ý nghĩa sâu xa; vừa đậm đà sắc tố cổ xưa, vừa thể hiện khá đầy đủ tinh thần thời đại. Bài Tức cảnh Pác Bó là nổi bật nổi bật của hồn thơ, phong thái thơ đó.

Đề bài: Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Bó của Bác Hồ.

Bài làm 2

Tức cảnh Pác Bó là một trong những bài thơ tứ tuyệt tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Hồ Chí Minh. Bài thơ thể hiện nụ cười, niềm tin mãnh liệt và nghị lực phi thường của Bác trong tình hình sống và thao tác giữa núi rừng Việt Bắc, sau mấy chục năm trời xa cách giang sơn và dân tộc bản địa.

Sáng ra bờ suối, tối vào hang,
Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng.
Bàn đá chông chênh, dịch sử Đảng,
Cuộc đời cách mạng thật là sang.

Thơ tứ tuyệt thường ngắn gọn, hàm súc nên muốn hiểu ý thơ, trước hết toàn bộ chúng ta phải nắm được tình hình Ra đời của bài thơ.

Tháng 6 1940, tình hình toàn thế giới có nhiều dịch chuyển lớn. Thực dân Pháp đầu hàng phát xít Đức. Lúc này, Bác đang hoạt động giải trí và sinh hoạt bí mật ở Côn Minh (Vân Nam, Trung Quốc). Tháng hai năm 1941, Bác về nước và chọn Pác Bó làm địa thế căn cứ để từ đây trực tiếp lãnh đạo trào lưu cách mạng giải phóng dân tộc bản địa. Hoàn cảnh sống của Bác thời gian lúc bấy giờ vô cùng trở ngại, thiếu thốn. Trời rét, sức mạnh yếu nhưng Bác phải ở trong cái hang nhỏ không khô ráo, tối tăm. Ăn uống rất là kham khổ, thức ăn hằng ngày phần lớn là cháo bột ngô và măng rừng. Bàn thao tác của Bác là một phiến đá ven suối.

Nhưng thiếu thốn, gian truân không làm Bác bận lòng. Bác dành trọn tận tâm để lãnh đạo trào lưu cách mạng nên quên hết mọi gian truân; một mực phấn chấn, tin vào tương lai tươi sáng của giang sơn.

Ba câu đầu của bài thơ tả cảnh sống và thao tác của Bác. Câu thứ nhất nói về nơi ở, câu thứ hai nói về cái ăn, câu thứ ba nói về phương tiện đi lại thao tác. Câu thứ tư đậm màu trữ tình, nêu cảm tưởng của Bác về môi trường sống đời thường của tớ lúc bấy giờ. Trong hiện thực gian truân, trở ngại, tâm hồn Bác vẫn ngời sáng một tinh thần cách mạng.

Sáng ra bờ suối, tối vào hang

Cái hang Bác ở mang tên là hang Cốc Bó, chỉ ở tại mức hơn một mét vuông dưới mặt đáy là tương đối phẳng phiu, đủ kê một tấm ván thay cho giường. Vách hang chỗ lồi cao, chỗ lõm sâu, không khí lạnh lẽo, ẩm thấp. Trước cửa hang là loại suối nhỏ chảy sát chân ngọn núi. Bác đặt tên là suối Lênin và núi Mác. Bàn thao tác của Bác là phiến đá kê trên hai hòn đá và một hòn đá thấp hơn làm ghế cũng ở gần bờ suối.

Không gian sinh hoạt của Bác chia thành hai phần: một là hang, hai là suối. Hành động cũng chia hai: ra suối, vào hang. Thời gian biểu hằng ngày đều đặn: sáng ra, tối vào. Sáng ra bờ suối là để thao tác, tối vào hang là để nghỉ ngơi. Sự thật gần như thể chỉ có thế. Thực ra chất thơ giấu trong âm điệu, vẫn là nhịp 4/3 hay 2/2/1 /2 của câu thơ Đường luật bảy chữ, nhưng lồng vào trong số đó là cái đều đặn, khoan thai như nhịp tuần hoàn của trời đất. Sáng rồi tối, tối rồi sáng; ra rồi vào, vào rồi ra đơn thuần và giản dị, quen thuộc mà bền vững và kiên cố, ung dung.

Cái gian truân của tình hình sống, sự hiểm nguy do quân địch luôn rình rập toàn bộ đều như lặn chìm, tan biến trước phong thái an nhiên, tự tại của Bác Hồ:

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng.

Bữa cơm đơn sơ, đạm bạc, quanh quẩn chỉ có cháo ngô và măng đắng, măng nứa, rau rừng hết ngày này sang ngày khác, vẫn sẵn sàng nghĩa là những gì đó luôn luôn có sẵn xung quanh. Mặt khác, cháo bẹ, rau măng còn gợi nhớ tới cảnh sống an bần lạc đạo của người xưa:

Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
(Nguyễn Bỉnh Khiêm)

hoặc:

Trúc biếc, nước trong ta sẵn đó
(Nguyễn Trãi)

Sự thiếu thốn đã được thi vị hóa thành phong lưu. Xưa là ước lệ, tượng trưng, nay trọn vẹn là yếu tố thật. Chỉ phớt qua một chút ít xưa là câu thơ đậm đà thêm ý vị.

Nhưng ý vị nhất vẫn là giọng điệu thơ. Cháo bẹ, rau măng cũng như Sáng ra, tối vào là nhịp điệu an nhiên, khoan hòa bên trong. Ba chữ vẫn sẵn sàng nâng câu thơ lên thành một lời bình phẩm với giọng điệu sáng sủa, gần như thể tự hào, nghĩa là an nhiên, tự tại ở tại mức cao hơn nữa.

Hai câu thơ đầu tả thực, câu thơ thứ ba vừa tả thực vừa trữ tình, ở trên chưa tồn tại bóng hình con người thì đến đây, con người đã hiện ra sống động và có hành vi rõ ràng:

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng,

Nếu trong cụm từ vẫn sẵn sàng mới thấp thoáng một chút ít vui thì đằng sau tính từ chông chênh đã là một nụ cười hóm hỉnh, thâm thúy. Chông chênh vốn nghĩa là không vững, không tồn tại chỗ tựa chứng minh và khẳng định. Chiếc bàn đá của Bác quả là chông chênh thật vì nó chỉ là một phiến đá. Đó là thứ bàn thao tác bất đắc đĩ. Nhưng hàm ý của từ chông chênh không nhằm mục tiêu nói tới điểm lưu ý của cái bàn đá rõ ràng mà là ẩn dụ về tình thế muôn vàn trở ngại của cách mạng việt nam và cách mạng toàn thế giới lúc bấy giờ. Năm ấy, phe phát xít đang thắng ở khắp những mặt trận. Vậy mà trong cái thế chông chênh đó, Bác Hồ vẫn bình tĩnh dịch sử Đảng (lịch sử dân tộc bản địa Đảng cộng sản Liên Xô, viết bằng tiếng Nga) cho cán bộ ta nghiên cứu và phân tích và học tập những kinh nghiệm tay nghề phong phú, quý báu để vận dụng vào thực tiễn trào lưu đấu tranh cách mạng của dân tộc bản địa.

Việc làm này của Bác có tác dụng đặt nền móng về mặt lí luận cho cách mạng Việt Nam. Đấy là một điều rất là thiết yếu. Đem trái chiều tính chất trang trọng, quan trọng của việc làm với cái vẻ đơn sơ, chông chênh của bàn đá, mới nghe tưởng chừng có chút vui nhộn, đùa vui nhưng kì thực lại mang ý nghĩa cách mạng thật to lao.

Nhớ lại thời hạn đó, cả toàn thế giới đang đứng trước rủi ro đáng tiếc tiềm ẩn tiềm ẩn chìm đắm trong thảm họa phát xít. Vậy mà Hội nghị Trung ương Đảng ta lần thứ VIII (tháng 5 1941) vẫn xác lập rằng cách mạng trong nước sẽ thắng lợi. Đó chẳng phải là trong chông chênh tình thế mà Bác vẫn xác lập thắng lợi chứng minh và khẳng định của sự việc nghiệp giải phóng giang sơn, giải phóng dân tộc bản địa hay sao? Đó là tầm nhìn kế hoạch, tầm tâm lý sáng suốt của một lãnh tụ tài ba.

Lắng nghe giọng điệu câu thơ mới thấy thật rõ. Ở nhịp bốn (Bàn đá chông chênh) âm thanh tuy có phần trúc trắc (ba thanh bằng, một thanh trắc), gợi liên tưởng đến tình thế nguy hiểm; nhưng ở nhịp ba (dịch sử Đảng), trái lại, âm thanh rắn, khỏe, (ba thanh trắc) tỏ rõ ý chí nhất quyết chiến đấu và tin tưởng. Câu thơ toát lên một tư thế dữ thế chủ động, vững vàng trước mọi nguy nan của Bác, điểm thêm một nụ cười thanh thoát, cao vời.

Người xưa khi bất đắc chí thường lánh về chốn núi rừng để vui thú lâm tuyền cho khuây khỏa tâm hồn, nhưng Bác lại khác. Bác đến với núi rừng không phải với mục tiêu ở ẩn mà là để mưu tính cho từng bước tiến của trào lưu cách mạng giải phóng dân tộc bản địa.

Xưa, trong những ngày lánh mình ở Côn Sơn, Nguyễn Trãi đã thi vị hóa môi trường sống đời thường đạm bạc của tớ:

Côn Sơn có suối nước trong,
Ta nghe suối chảy như cung đàn cầm.
Côn Sơn có đá tần vần,
Mưa tuôn đá sạch ta nằm ta chơi.

Nay, Bác Hồ thao tác trong cảnh:

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng.

Trong bóng hình của vị tiên bên suối là cốt cách của một lãnh tụ cách mạng kiên cường.

Nếu ở ba câu thơ đầu, nụ cười, niềm tự hào còn tiềm ẩn bên trong thì đến câu thơ kết, nụ cười ấy đã thể hiện rõ ràng qua từ ngữ, tiết tấu và âm hưởng. Cái nghèo nàn, thiếu thốn vật chất đã được chuyển hóa thành cái giàu sang tinh thần. Bác định hình và nhận định hiện thực ấy với nụ cười hóm hỉnh, thâm thúy của một triết nhân:

Cuộc đời cách mạng thật là sang!

Như vậy, suối không riêng gì có là nơi thao tác, hang không riêng gì có là nơi nghỉ ngơi mà hang còn mở ra phía suối, tạo ra không khí thoáng đãng, đủ chỗ cho nhịp sống của con người hoà vào nhịp của đất trời. Gian nan, vất vả cũng như tan biến vào cái nhịp tuần hoàn, thư thái ấy. Cháo bẹ và rau măng là kham khổ, nghèo nàn, nhưng đã được thổi lên thành cái sẵn sàng, khá đầy đủ, thành một thoáng vui. Đến việc dịch sử Đảng trên bàn đá chông chênh thì đã lồng lộng cái thế vững chãi của tiến trình cách mạng giữa nguy hại. Cuộc đời cách mạng thật là sang!Tinh thần của bài thơ tụ lại cả ở từ sang này. Niềm tin, niềm tự hào của Bác tỏa sáng cả bài thơ.

Chính sự ra vào ung dung, tinh thần vẫn sẵn sàng, khí tiết, cốt cách vững vàng trong tình thế chông chênh đã làm ra cái sang, cái quý trong đời sống của con người một lòng một dạ phấn đấu hi sinh cho việc nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc bản địa và quả đât bị áp bức trên toàn toàn thế giới.

Bài thơ tứ tuyệt ngắn gọn nhưng đã hỗ trợ toàn bộ chúng ta hiểu thêm về một quãng đời hoạt động giải trí và sinh hoạt của Bác Hồ. Vượt lên mọi trở ngại, gian truân, Bác vẫn sống ung dung, thanh thản và tin tưởng tuyệt đối vào thắng lợi của sự việc nghiệp cách mạng. Bên cạnh đó, bài thơ còn là một bài học kinh nghiệm tay nghề thấm thía về thái độ sống và quan điểm sống đúng đắn, tích cực của một chiến sỹ cộng sản chân chính.

Đề bài: Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Bó của Hồ Chí Minh.

Bài làm 3

Ôi sáng xuân nay, xuân 41
Trắng rừng biền giới nở hoa mơ.
(Tố Hữu)

Năm 1941, sau nhiều năm dạt dẹo hải ngoại tìm đường cứu nước, quản trị Hồ Chí Minh bí mật về tới Pác Bó, Cao Bằng. Hang Pác Bó đang trở thành nơi sống và hoạt động giải trí và sinh hoạt bí mật của Người. Bài thơ Tức cảnh Pác Bó được Bác viết tại đây (tháng 2/1941) theo thể thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật. Bài thơ phản ánh hoạt động giải trí và sinh hoạt phong phú, sôi sục, phong thái ung dung tự tại và tinh thần sáng sủa cách mạng của người chiến sỹ vĩ đại trong tình hình bí mật trở ngại gian truân.

Sáng ra bờ suối tối vào hang

Câu thơ, gợi nên môi trường sống đời thường bí mật của nhà thơ vào những ngày đầu, mới về nước đang nhóm lửa, phải sống ở trong hang, thao tác ở hang. Không gian và cả thời hạn eo hẹp, quẩn quanh, đơn điệu. Còn gì gò bó cho bằng những ngày, những tối, những tháng năm mà con người vốn sống phóng khoáng tự do phải chịu cảnh nhàm chán không thể thay đổi với hang, với suối quen thuộc đến trơ mòn. Thế mà đọc lại câu thơ sáng ra bờ suối tối vào hangy ta thấy toát lên giọng điệu thơ thật tự do, phơi phới. Với cách nhịp 4/3 đã tạo thành hai vế đối sóng đôi: sáng ra, tối vào rất uyển chuyển. Cuộc sống của Bác Hồ đang trở thành nề nếp, hòa điệu với nhịp sống của núi rừng rất ung dung. Qui luật vận động ấy đã thể hiện một tinh thần làm chủ tình hình rất dữ thế chủ động và sáng sủa.

Câu thơ thứ hai vẫn tiếp tục mạch cảm xúc của câu đầu, có thêm nét vui đùa: lương thực, thực phẩm ở đây thật khá đầy đủ đến mức dư thừa:

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Khách đến thì mời ngô nếp nướng,
Săn về thường chén thịt rừng quay
Non xanh nước biếc tha hồ dạo
Rượu ngọt chè tươi mặc sức say
(Cảnh rừng Việt Bắc – 1947)

Cách nói vẫn sẵn sàng, tha hồ dạo, mặc sức say sao mà sang trọng, hóm hỉnh và yêu đời đến thế! Còn gì yêu thích hơn khi môi trường sống đời thường cần gì có nấy! Còn gì thú vị hơn khi được sống giao hòa với vạn vật thiên nhiên. Ngày được thao tác bên bờ suối, làm bạn với vạn vật thiên nhiên, tối trở về hang (nhà) để nghỉ ngơi và nghe tiếng suối trong mà đã từng ta phát hiện trong thơ Bác: Tiếng suối trong như tiếng hát xa.

Khác với những người xưa Công thành thân thoái, mai danh ẩn tích ở chốn núi rừng. quản trị Hồ Chí Minh đã sống và chiến đấu vì một lý tưởng cao đẹp:

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng.

Bàn đá, đá ở đấy là đá núi, đá tự nhiên. Trên cái bàn đá thô sơ ấy Bác viết Đường cách mệnh. Phong trào và cán bộ cần, Người dịch sử Đảng. Hình ảnh bàn đá chông chênh không riêng gì có nói lên trở ngại thiếu thốn chồng chất mà còn biểu lộ tinh thần phấn đấu quyết tử vì sự thắng lợi của cách mạng.

Đặt ba điều này vào trong cùng một khối mạng lưới hệ thống mới thấy sự nghiệp cách mạng mà người chèo lái gian truân biết chừng nào? Hiểu như vậy mới thấy những quyết tử, từ những chuyện nhỏ nhặt trong thời hạn dài của quản trị Hồ Chí Minh. Bác cũng là người cũng thường thì như toàn bộ toàn bộ chúng ta, nghĩa là biết đói, biết rét, biết thiếu thốn, ấy là chưa tính những chông gai mà người vượt qua trên con phố cách mạng. Nhưng kỳ lạ thay, câu kết bài thơ không đi về phía ấy:

Cuộc đời cách mạng thật là sang.

Sang ở đấy là sang trọng, cao sang, nghĩa là rất khá đầy đủ, rất cao quí. Con người rơi vào tình hình cao sang, nhất là thật là sang thì niềm hạnh phúc trọn vẹn có thể xem là đã đi đến tột độ. Nhưng so với Bác thi lại là hang tối, cháo bẹ, rau măng, bàn đá chông chênh thi sao gọi là sang được? Phải chăng nụ cười lớn số 1, nụ cười vô hạn của người chiến sỹ cách mạng sau ba mươi năm xa nước đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước (Chế Lan Viên), nay được trở về sống giữa lòng giang sơn yêu dấu, trực tiếp lãnh đạo cách mạng để cứu dân cứu nước:

Ba mươi năm ấy chân không mỏi
Mà đến hiện giờ mới tới nơi
(Tố Hữu)

Đặc biệt, thời gian lúc bấy giờ Bác Hồ còn rất vui vì người tin chứng minh và khẳng định là thời cơ giải phóng dân tộc bản địa đang tới gần, điều mà Bác chiến đấu suốt đời để đạt tới đang trỗ thành hiện thực. So với nụ cười lớn lao đó thì những gian truân trong sinh hoạt có nghĩa lý gì? Tất cả đều trở thành thật là sang vì đó là đời sống cách mạng, được góp sức cho cách mạng.

Tức cảnh Pác Bó là một bài thơ hồn nhiên, giản dị mà thâm thúy, đẹp. Thơ là tâm hồn, là đời sống, là cách ứng xử của Bác Hồ. Bài thơ như một chứng tích lịch sử dân tộc bản địa về những ngày tháng gian truân của cách mạng Việt nam mà Bác là người chèo lái, gợi lên trong tâm người đọc toàn bộ chúng ta bài học kinh nghiệm tay nghề về tinh thần sáng sủa, biết sống và khuynh hướng về một lý tưởng cao đẹp.

Đề bài: Phân tích bài thơ Tức cảnh Pác Bó

Bài làm

Không chỉ là nhà hoạt động cách mạng kiên trung, bất khuất Bác còn là một con người hết sức lạc quan trong hoàn cảnh khó khăn, khắc nghiệt. Những vần thơ hóm hỉnh như:

Khách đến thì mời ngô nếp. nướng

Săn về thường chén thịt rừng quay

Non xanh nước biếc tha hồ dạo,

Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say

Những vẫn thơ như vậy xuất hiện khá nhiều trong các tác phẩm của Bác. Đặc biệt trong thời gian đầu cuộc kháng chiến của dân tộc còn gặp. nhiều khó khăn, phải hoạt động nơi rừng núi Cao Bằng, nhưng không vì thế mà tinh thần ung dung, lạc quan bị mất đi. Nó được thể hiện rõ nét nhất trong bài thơ Tức cảnh Pác Bó.

Mở đầu bài thơ gợi nên không khí hoạt động bí mật của Người ở Việt Bắc:

Sáng ra bờ suối tối vào hang

Câu thơ tạo thành hai vế rất cân đối với nhau, thời gian sáng tối, không khí suối hang, hoạt động ra vào, cho thấy nhịp. sinh hoạt hết sức nề nếp., đều đặn và hết sức nhịp. nhành của người. Đồng thời cũng cho thấy không khí hoạt động bí mật và còn hết sức khó khăn. Trong giai đoạn đầu, cách mạng còn non yếu, chưa có thế và lực nên phải hoạt động bí mật và gặp. nhiều khó khăn nhưng người chiến sĩ cách mạng vĩ đại vẫn hết sức ung dung, tự tại. Quy luật vận động đó cũng khẳng định tinh thần làm chủ hoàn cảnh, chủ động, lạc quan của người chiến sĩ cách mạng.

Không chỉ khó khăn, thiếu thốn trong không khí sống, mà sự khó khăn ấy còn hiện lên trong cả bữa ăn, nơi làm việc của Bác:

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng

Câu thơ cho thấy tâm thế ung dung, lạc quan của Bác. Núi rừng vạn vật thiên nhiên Việt Bắc vẫn luôn sẵn sàng cháo bẹ, rau măng phục vụ cho người chiến sĩ cách mạng. Câu thơ vừa cho thấy cái gian khổ, khắc nghiệt mà Bác phải đối mặt, nhưng đằng sau đó còn là nụ cười hóm hỉnh của một con người tuy sống trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn hết sức lạc quan yêu đời.

Và hàng ngày Người vẫn ngồi bên bàn đá chông chênh viết Đường cách mệnh, phục vụ cho cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc. Hai chữ chông chênh gợi lên tư thế không chắc chắn, không vững vàng, cho thấy những khó khăn chất chồng của hiện thực cuộc kháng chiến. Nhưng trên nền hoàn cảnh khắc nghiệt đó, người chiến sĩ cách mạng vẫn vượt lên để hoàn thành nhiệm vụ, để thực hiện nghĩa vụ, lí tưởng cao đẹp. của mình, quả đáng trân trọng và khâm phục.

Dù hoạt động cách mạng gian khổ là vậy, nhưng câu kết của toàn bài lại đem đến cho người đọc sự bất ngờ, mà cao hơn nữa chính là cảm phục:

Cuộc đời cách mạng thật là sang

Sang được hiểu là sang trọng, đầy đủ. Nhưng trong hoàn cảnh của Bác, ăn uống, nghỉ ngơi thiếu thốn trăm bề liệu có thật sang không? Đối với Bác điều đó không phải sang, mà cái sang nhất ở đây chính là dịch sử Đảng, là được hoạt động cách mạng để thực hiện lí tưởng đẹp. đẽ của mình, đem lại độc lập., tự do, cho dân tộc. Giọng điệu thơ tự nhiên, dí dỏm, mà cũng rất khẩu khí, khẳng định tinh thần thép. của người chiến sĩ cách mạng.

Bài thơ sử dụng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt, ý tại ngôn ngoại, lời thơ hàm súc cô đọng, cùng với giọng điệu thơ hỏm hỉnh, vui đùa đã làm nổi bật lên chân dung người chiến sĩ cách mạng. Đó là một con người mang trong mình phong thái ung dung, lạc quan, mang trong mình lí tưởng cao đẹp., cứu nước, cứu đời.

Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Tức cảnh Pác Bó của Hồ Chí Minh.

Bài làm 1

Hồ Chí Minh là vị cha già kính yêu của dân tộc bản địa Việt Nam. Sau ba mươi năm dạt dẹo hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng ở quốc tế, Người đã trở về nước để trực tiếp lãnh đạo cuộc cách mạng giải phóng dân tộc bản địa. Hoài bão cứu nước đã làm cho Người luôn nghĩ về giang sơn: Đêm mơ ước thấy hình của nước (Chế Lan Viên). Đất nước Việt Nam luôn in đậm trong trái tim người. Tình yêu giang sơn nồng nàn đã làm Bác quên đi sự gian truân tột cùng trong bước đường hoạt động giải trí và sinh hoạt cứu nước, cứu dân. Bài thớ Tức cảnh Pác Bó đã đã cho toàn bộ chúng ta biết môi trường sống đời thường đầy gian truân của Bác trong thời kì ở hang Pác Bó nhưng cũng thể hiện tâm trạng tự do, sáng sủa của Người khi được sống giữa vạn vật thiên nhiên. Tuy thiếu thốn về vật chất nhưng Bác vẫn tràn trề tình yêu vạn vật thiên nhiên và lòng sáng sủa tin tưởng. Bác tự hào về môi trường sống đời thường đầy ý nghĩa của người cách mạng.

Mở đầu bài thơ là phong cảnh núi rừng, là nơi hoạt động giải trí và sinh hoạt của người cộng sản:

Sáng ra bờ suối, tối vào hang.

Câu thơ có hai vế sóng đôi đã làm toát lên một môi trường sống đời thường uyển chuyển, nề nếp của con người: sáng ra, tối vào. Nơi vào lại là hang trong núi, một nơi ở sao mà eo hẹp lạ lùng. Cuộc sống trong hang đá trở ngại, gian truân biết nhường nào, thế nhưng ta luôn phát hiện một tâm hồn khoáng đạt, đa cảm. Bác Hồ sống thật ung dung nơi núi rừng đầy gian truân ấy. Sự ung dung của Bác đã thể hiện rõ trong môi trường sống đời thường vật chất đạm bạc, thiếu thốn:

Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng.

Bác đã thích nghi với môi trường sống đời thường thiếu thốn một cách tự nhiên, Bác không mảy may cảm thấy mình vất vả mà ngược lại Bác cảm thấy rất vui. Có lẽ vui nhất vì sau bao nhiêu năm xa giang sơn nay được trở về sống với giang sơn thân yêu. Bác tin rằng, thời cơ giành độc lập trọn vẹn đang tới.

Niềm vui ấy đã làm cho Bác say mê thao tác, say mê trong bước đường hoạt động giải trí và sinh hoạt và lãnh đạo kháng chiến.

Bàn đá chông chênh, dịch sử Đảng.

Đây là hình tượng TT của bài thơ. Cuộc sống giữa núi rừng thật gian truân, vất vả, thiếu thốn. Nơi thao tác cũng không lấy gì tự do vì bàn đá chông chênh, nhưng dáng điệu của Bác vẫn lồng lộng đường hoàng. Bác say mê với việc làm, triệu tập cao độ vào việc làm mà chẳng hề quan tâm đến vật chất quanh mình. Từ láy chông chênh chỉ sự tạm bợ, nghèo về vật chất. Sống giữa vạn vật thiên nhiên, thao tác giữa đất trời khoáng đạt, Bác cảm thấy vui và hăng say với việc làm của tớ. Trên cái bàn đá thiên tạo ấy, Bác vẫn miệt mài dịch sử Đảng, tìm ra đường lối để tiến hành cuộc cách mạng giải phóng dân tộc bản địa. Trong những ngày tháng ở núi rừng Việt Bắc, ở hang Pác Bó, môi trường sống đời thường thật kham khổ về vật chất nhưng qua giọng điệu, từ ngữ, hình ảnh thơ và cách nói của Người, ta thấy toát ra nụ cười lớn lao của Bác. Câu kết bài thơ là lời nhận định tổng quát của Bác:

Cuộc đời cách mạng thật là sang.

Bác tự hào về đời sống cách mạng, nó sang trọng, cao quí. Chữ sang ở cuối bài thơ đã tỏa sáng tinh thần của toàn bài thơ. Sang ở đây không phải là vật chất sang trọng, giàu sang phú quý mà đấy là cái tự do tinh thần, môi trường sống đời thường đầy ý nghĩa của người cách mạng. Với Bác, cứu dân, cứu nước là nụ cười, là lẽ sống, là lí tưởng của tớ. Hơn nữa, dường như ở Bác luôn sẵn có ,cái thú lâm truyền: Bác thích sống ở núi rừng, được sống hòa hợp cùng vạn vật thiên nhiên, cây cối.Tuy nhiên, cái vui thú của Bác không phải là được làm một ẩn sĩ mà là một chiến sỹ, suốt đời chiến đấu không mệt mỏi cho việc nghiệp cách mạng, sự nghiệp giải phóng dân tộc bản địa. Rõ ràng ở Bác có những nét tươi tắn của phong thái cổ xưa xen kẽ với nét tươi tắn của phong thái tân tiến. Vẻ đẹp này đã thể hiện trong phong thái thơ của Bác.

Tức cảnh Pác Bó là một bài thơ tứ tuyệt rất giản dị nhưng rất hàm súc, ý nghĩa thật sâu xa. Lời thơ pha giọng vui đùa cho ta thấy tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung cả Bác Hồ trong môi trường sống đời thường đầy gian truân ở núi rừng Việt Bắc. Tinh thần ấy đã hỗ trợ Bác vượt qua mọi trở ngại gian truân để lãnh đạo cách mạng Việt Nạm giành thắng lợi vẻ vang.

Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Tức cảnh Pác Bó của Hồ Chí Minh.

Bài làm

Sau bao nhiêu năm dạt dẹo tìm đường cứu nước, chủ tịch Hồ Chí Minh bí mật về nước để trực tiếp. lãnh đạo cách mạng Việt Nam. Là một nhân vật lịch sử lỗi lạc của dân tộc, là nhà thơ, nhà danh nhân văn hóa. Cuộc đời thơ ca của Bác luôn tuy nhiên hành với cuộc đời chính trị. Trong những năm gian khổ ở cuộc kháng chiến trống Pháp., làm việc trong hoàn cảnh hết sức thiếu thốn, ở hang Pác Pó, bàn làm việc chông chênh bên suối Lê Nin. Bác đã viết những bài thơ ngấm vào máu thịt của người dân Việt Nam. Bài thơ tức cảnh Pác Pó đã diễn tả được phong thái ung dung ,tinh thần sáng sủa yêu đời, thú lâm tuyền khoáng đạt, tươi sáng của Bác.

Bài thơ đã sát cánh cùng thời hạn, vượt qua hành trình dài hơn 70 ngày xuân. Giờ đây bài thơ như một chứng tích lịch sử dân tộc bản địa của cách mạng Việt Nam. Qua đó, còn cho toàn bộ chúng ta thấy phong thái ung dung tự tại, tinh thần sáng sủa cách mạng của người chiến sỹ cộng sản vĩ đại Hồ Chí Minh về trong năm tháng hoạt động giải trí và sinh hoạt bí mật, đầy gian truân vì sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc bản địa.

Trong cuộc sống đầy gian khổ ấy, tinh thần là một thứ vô cùng quan trọng. Thú lâm tuyền là lối chơi vui thú,thanh nhã của Bác trong rừng xanh núi đỏ,lâm tuyền là rừng núi và khe suối nước chảy ,thú vui của Bác là yêu vạn vật thiên nhiên ,yêu rừng Pắc Bó,cỏ cây hoa lá chim muông và cả cái tiếng nước róc rách nát dưới khe cũng nên thơ hữu tình trong thơ tức cảnh của Người.

“Sáng ra bờ suối, tối vào hang
Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng”

Ngay ở những câu thơ đầu Bác đã mở ra trước mắt người đọc một nếp. sống sinh hoạt rất đều đặn, nhịp. nhàng nhưng một đặc điểm là tất cả đều gắn liền với vạn vật thiên nhiên. Chúng ta đã thấy được một bức tranh vạn vật thiên nhiên sinh động . cuộc sống thường ngày của Bác ở nơi núi rừng thiếu thốn trăm bề , Bác chỉ ăn những thứ sẵn có của núi rừng :cháo bẹ , rau măng .Dù trở ngại là vậy nhưng Bác vẫn luôn hài lòng, đồng ý, sẵn sàng vượt lên trở ngại trắc trở. Khó khăn gian khổ tới đâu cũng không bao giờ có thể làm nhụt đi tinh thần ý trí của Bác cũng như của cả dân tộc ta.

“Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cánh mạng thật là sang”

Những vần thơ mộc mạc, nhẹ nhàng ấy, luôn nằm trong những vần thơ của Bác. Bác cho chúng ta thấy vẻ đẹp. của người chiến sĩ cách mạng. Bên bờ suối Lê- nin nước chảy róc rách nát, cạnh đó là chiếc bàn đá và quyển sách, hình ảnh Bác Hồ hiện lên như một yếu tố quan trọng đưa bức tranh vạn vật thiên nhiên tươi đẹp ấy từ tĩnh sang động. Thú lâm tuyền của Bác được thể hiện rõ ràng nhất ở câu này.Dù tình hình ở thực tại có trở ngại trắc trở nhưng dường như không thể cản trở được việc lớn của Bác ,từ đó ta càng thấy rõ hơn tinh thần sáng sủa, phong thái ung dung, tình yêu vạn vật thiên nhiên luôn tiềm tàng trong con người của Bác . câu thơ cuối như một lời tự nhận xét của Bác về đời sống cách mạng của tớ. Câu thơ gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ. Làm cách mạng có gian truân, khổ cực nhưng đối với Bác nó lại thật là sang. Sang của Bác ở đây không nói về vật chất chỗ ăn chỗ ở, làm việc mà cái Bác muốn nói đến là sang về mặt tinh thần. Được hoạt động cách mạng để cứu nước là niềm vui lớn với Bác, niềm vui không thể mua được. Những tinh thần ấy có được, là nhờ lòng yêu nước thương dân nồng nàn của Bác, mong mỏi cuộc sống yên bình, ấm no hạnh phúc cho con dân cả nước.

Bài thơ với cách viết hóm hỉnh, nghệ thuật đối từ bài thơ Tức cảnh Pác Pó đã cho chúng ta thấy được thú lâm tuyền của Bác thật khoáng đạt, đó là tinh thần lạc quan, tình yêu nước sâu nặng và sự căm thù giặc, tất cả đều chứa đựng trong người Bác. Bác vĩ đại, về tất cả mọi mặt.

Đề bài: Cảm nhận về bài thơ Tức cảnh Pác Bó

Bài làm

Cuộc đời quản trị Hồ Chí Minh trải qua biết bao dạt dẹo sóng gió. Nhiều năm hoạt động giải trí và sinh hoạt ở quốc tế, trải qua nhiều trở ngại, thậm chí còn nguy hiểm đến hơn cả tính mạng con người, cho tới tận năm 1941 Bác mới trở về Việt Nam tiếp tục hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng. Cuộc sống ở Pác Bó, Cao Bằng lúc bấy giờ còn rất là thiếu thốn, nhưng đã được con mắt luôn sáng sủa, ung dung của Bác ghi lại rất là hóm hỉnh trong bài thơ Tức cảnh Pác Bó.

Sáng ra bờ suối tối vào hang

Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sang

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng

Cuộc đời cách mạng thật là sang

Bài thơ không riêng gì có đã cho toàn bộ chúng ta biết quy trình hoạt động giải trí và sinh hoạt cách mạng của Bác mà còn phản ánh môi trường sống đời thường trong những thời hạn đầu trở về nước rất là trở ngại, gian truân. Mở đầu bài thơ là toàn cảnh nơi bác ở:

Sáng ra bờ suối tối vào hang

Cấu trúc câu sáng ra, tối vào đã cho toàn bộ chúng ta biết nhịp điệu sinh hoạt rất là đều đặn của Bác. Nhưng tiếp sau này còn hé lộ môi trường sống đời thường thiếu thốn, phải sống nơi rừng sâu, nơi hang, nơi suối. Mặc dù tình hình sống trở ngại là vậy, nhưng người chiến sỹ cách mạng vẫn rất ung dung, làm chủ môi trường sống đời thường của tớ, ngày cơm vẫn ba bữa: Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng . Ba chữ vẫn sẵn sàng đem lại những cách hiểu rất khác nhau. Có thể hiểu là cháo bẹ rau măng , những thức ăn rừng núi luôn sẵn sàng, phục vụ cho môi trường sống đời thường con người. Nhưng đằng tiếp sau đó là nụ cười, là tinh thần sáng sủa của người chiến sỹ cách mạng trong tình hình sống gian truân. Điều này sẽ không riêng gì đã có được thể hiện riêng trong tác phẩm này, mà ở một bài thơ khác, Ngươi cũng nhắc lại ý thơ tương tự:

Khách đến thì mời ngô nếp nướng

Săn về thường chén thịt rừng quay

Non xanh nước biếc tha hồ dạo

Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say

(Cảnh rừng Việt Bắc)

Đó đó là tâm hồn của người chiến sỹ hóm hỉnh, yêu đời. Vượt lên trên tình hình đến sống đời sống an nhiên, phục vụ góp sức cho giang sơn. Đồng thời ba chữ vẫn sẵn sàng cũng trọn vẹn có thể hiểu tuy tình hình sống, chiến đấu có nhiều trở ngại, gian truân nhưng tinh thần cách mạng không hề thuyên giảm, vẫn luôn sẵn sàng chiến đấu dù trong bất kì tình hình nào.

Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng

Cuộc đời cách mạng thật là sang

Không lánh đời, nhận lấy cái an nhàn vào mình, Bác sẵn sàng xông pha vào những nơi nguy hiểm, sẵn sàng lao mình vào môi trường sống đời thường trở ngại để tìm ra con phố cứu nước cho dân tộc bản địa. Bởi vậy, tình hình sống thiếu thốn, trở ngại kia đâu có nghĩa lí gì, Bác vẫn hằng ngày dịch sử Đảng phục vụ cho trận chiến đấu chung của dân tộc bản địa. Bàn đá chông chênh vừa gợi lên cái thế chênh vênh, trở ngại chồng chất nhưng đồng thời cũng thể hiện khí phách kiên cường của Người. Câu thơ ở đầu cuối trọn vẹn có thể xem là yếu tố sáng của toàn bài: sang ở đấy là sang trọng, cao sang. Cho thấy Bác vượt lên trên tình hình sống trở ngại, khắc nghiệt để sống một đời sống thật sang. Qua này đã cho toàn bộ chúng ta biết tinh thần ung dung, sáng sủa, tin vào tương lai tốt đẹp của cuộc cách mạng dân tộc bản địa.

Tức cảnh Pác Bó sử dụng lớp ngôn từ rất là dung dị, thân thiện, thân thuộc như lời ăn tiếng nói hằng ngày, nhưng qua những vần thơ này cũng đả đủ để thể hiện vẻ đẹp nhân cách của Người. Bác một con người giản dị, mộc mạc nhưng lại sở hữu một ý chí sắt đá, kiên cường, lí tưởng sống cao đẹp cả đời góp sức cho nhân dân, giang sơn.

Đề bài: Hình ảnh Bác Hồ qua bài thơ Tức cảnh Pác Bó.

Bài làm

Nhắc đến Bác Hồ là nhắc tới người lãnh đạo thiên tài của Cách mạng Việt Nam, danh nhân văn hóa truyền thống toàn thế giới. Nhưng nhắc tới Bác, còn là một nhắc tới một lối sống thanh bạch, khiêm nhường, suốt đời chỉ chăm sóc đến việc nghiệp cách mạng của giang sơn. Điều này được thể hiện rất rõ ràng qua bài thơ Tức cảnh Pác Bó:

“Sáng ra bờ suối tối vào hang
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách mạng thật là sang”.

Bài thơ Ra đời năm 1942, thuở nào hạn ngắn sau khoản thời hạn Bác Hồ về nước. Trở lại Tổ quốc sau hơn ba mươi năm dạt dẹo, lặn lội, Bác Hồ ở trong một hang nhỏ tại Pác Bó, Cao Bằng. Khung cảnh vạn vật thiên nhiên và đời sống sinh hoạt nơi đây đã khiến Người tức cảnh sinh tình và viết nên bài thơ này.

“Sáng ra bờ suối tối vào hang
Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng”

Trong ba câu đầu của bài thơ, Bác nhắc tới Đk ở ăn thao tác của tớ, ở và ăn là hai nhu yếu tất yếu của con người. Và riêng với Hồ Chí Minh, khi nói tới việc đời sống sinh hoạt của tớ, Người luôn đề cập thêm yếu tố việc làm. Ấy bởi Bác là người luôn luôn thao tác, suốt đời thao tác, suốt đời lo cho dân, cho nước. Với Hồ Chí Minh, thao tác như một nhu yếu tất yếu, một bản năng. Điều này đã cho toàn bộ chúng ta biết tấm lòng dành riêng cho dân, cho nước của Bác vĩ đại nhường nào!

Nơi thâm sơn cùng cốc ấy, Người ở ăn thao tác ra làm thế nào?

Sáng ra bờ suối tối vào hang, câu thơ cho biết thêm thêm không khí sống của Bác là không khí núi rừng hoang sơ, dân dã: suối, hang. Không phải là tòa biệt thự hạng sang đồ sộ, không phải là giường ấm, đệm êm dù Bác đang là một yếu nhân của cuộc cách mạng giải phóng dân tộc bản địa. Trong tình hình khắc nghiệt, gian lao của giang sơn, Người sẵn sàng sẻ chia thiếu thốn. Câu thơ có sự đối xứng uyển chuyển: sáng tối, suối hang, ra vào. Không gian và thời hạn khép lại câu thơ đầy bóng tối: tối, vào, hang. Điều này đã nhấn mạnh vấn đề những gian truân trong Đk ở của Bác. Chẳng nhừng vậy, Đk ăn uống của Bác cũng rất hạn chế: Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng. Cháo bẹ là cháo ngô, loại thức ăn đạm bạc thường ngày của đồng bào dân tộc bản địa Việt Bắc. Rau măng cũng vậy. Nhà thơ Phạm Tiến Duật từng viết Hết rau rồi em có lấy măng không?, nghĩa là măng còn đạm bạc hơn hết rau rừng (vốn đã biết thành xem là đạm bạc rồi!). Nhưng dẫu thiếu thôn, gian truân đến vậy, Người vẫn sẵn sàng cho việc làm cách mạng, phục vụ cho quyền lợi của nước, của dân.

Và Đk thao tác của Người cũng không tránh khỏi những thiếu thốn bàn đá chông chênh dịch sử Đảng. Từ chông chênh là từ láy chỉ tư thế không vững chãi, ở vị trí bấp bênh. Hình ảnh bàn đá chông chênh vừa gợi sự gian truân của Đk thao tác vừa gợi tình trần gian truân của sự việc nghiệp cách mạng nước nhà. Hình ảnh Bác Hồ đăm chiêu thao tác bên một bàn đá chông chênh gợi bao niềm cảm động trong tâm fan hâm mộ. Nhưng Bác không để cảm hứng bài thơ xuôi theo cảm xúc ủy mị, yếu ớt của sự việc thiếu thốn, gian truân. Câu thơ hợp của bài tứ tuyệt thật độc lạ và rất khác nhau:

“Cuộc đời cách mạng thật là sang!”

Cuộc đời cách mạng đó là môi trường sống đời thường với cái ở, cái ăn và sự thao tác như ba câu thơ trên. Bác dùng từ thật là mượn của khẩu ngữ rất tự nhiên, nó thể hiện sự cảm thán của người viết. Và chữ kết lại bài thơ thật bất thần: thật là sang!. Chữ sang mang ý nghĩa là sang trọng, khá đầy đủ. Chữ sang làm bật lên tiếng cười vui vẻ, niềm sáng sủa trước môi trường sống đời thường gian truân, thiếu thốn. Chính tinh thần ấy đang trở thành động lực để Bác cùng những người dân đồng chí vượt qua sự ngặt nghèo của đời sống và tình thế cách mạng để thao tác và chiến đấu. Chỉ một chữ mà khắc họa chân dung tinh thần của một con người. Chữ sang xứng danh là nhãn tự của bài thơ tứ tuyệt Tức cảnh Pắc Bó.

Tức cảnh Pác Bó của Hồ Chí Minh thể hiện tinh thần sáng sủa của Bác Hồ trong trong năm tháng trở ngại của đời sống cách mạng. Dù những Đk sinh hoạt vô cùng hạn chế tuy nhiên bằng tinh thần thao tác hăng say và niềm tin vào sự nghiệp cách mạng của dân lộc, Bác vẫn sáng sủa mỉm cười để lấy đó làm động lực hoạt đông. Bài thơ sử dụng một thể thơ cổ (thất ngôn tứ tuyệt) tuy nhiên ngôn từ rất giản dị, thân thiện, thậm chí còn có cả khẩu ngữ. Điều đó thể hiện tinh thần dân tộc bản địa trong ngòi bút thơ ca Hồ Chí Minh. Bài thơ cũng rất tinh xảo trong việc lựa chọn trật tự từ, sử dụng từ ngữ điều này góp thêm phần không nhỏ trong việc thể hiện chủ đề tác phẩm.

Cùng với Vọng nguyệt, Nguyên tiêu, Cảnh khuya,Tức cảnh Pác Bó xứng danh là một trong những bức chân dung tinh thần xinh xắn của con người vĩ đại Hồ Chí Minh.

Video full hướng dẫn Chia Sẻ Link Down Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó ?

– Một số Keywords tìm kiếm nhiều : ” Review Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó tiên tiến và phát triển nhất , Chia Sẻ Link Cập nhật Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó “.

Giải đáp vướng mắc về Nghệ thuật đời trong bài thơ Tức cảnh Pác bó

You trọn vẹn có thể để lại Comments nếu gặp yếu tố chưa hiểu nha.
#Nghệ #thuật #đời #trong #bài #thơ #Tức #cảnh #Pác #bó