1 chiếc review về cố nhân ( Cô gái người Huế và chàng trai người bắc nguxi )
Nếu như để mà nói thì em là 1 cô gái tuyệt vời vì 1 chiếc lá rơi cũng khiến em phải thốt lên ” ịt con ẹ ày ” . Hôm nay book tô bún bò Huế mà lòng tôi man mác nhớ về kỷ niệm xưa. Gắp miếng bún nước mắt tôi trực trào và nhớ về em. Em với chị Dậu cũng chẳng khác nhau là mấy vì trong tác phẩm ” Tắt Đèn ” nhà văn Ngô Tất Tố có ghi rõ là 1 người phụ nữ lực điền. Đớn đau thay cái lực điền ấy đã chẳng giúp ích gì cho đồng áng mà lại là cầm đầu tôi dùi thẳng vào tường mặc cho sức phản kháng yếu ớt của 1 chàng trai chỉ ăn với ngồi máy tính
Cái ngày tôi bắt chuyến xe giường nằm vào với em. Cái bóng đái của tôi đã phải chịu biết bao đau thương và nín nhịn trong sự căm hờn cùng quẫn ( Quảng Ninh – Huế. Cát Bi và Vân Đồn không có chặng bay vào sân bay Phú Bài – Huế)
Chuyến xe ngu ngốc ấy thả tôi ở đường quốc lộ vì nó còn tiếp tục đi vào Đà Nẵng kệ mẹ tôi giữa dòng đời lạc lõng. Tôi đứng 1 mình book taxi và khoắc trên mình chiếc balo PUBG cùng quần vải và áo sơ mi. Nhìn thì khá ok nhưng gương mặt của tôi lúc ấy nó còn ngu hơn cả con kiki nhà em vì mệt và buồn tè.
Khi vào tới thành phố, em ra đón tôi trên con lead đen nhám mới mua. Nhưng tôi thì lại đệch có bằng lái nên tôi đành phải ngồi sau em. Mặc dù biết chó cắn không đau bằng ngồi sau con gái. Nhưng không sao cả, da mặt tôi linh hoạt mà
Ngồi sau em mà tôi cứ ngỡ mình đang được tham gia giải đua MotoGP. Với chiến mã lead cùng với đôi cái tai thỏ em như 1 vũ công đang nhẩy múa và đùa giỡn dưới lòng đường đầy xe cộ. Tôi trên xe nhắm tịt mắt lại, miệng lẩm bẩm không ngừng ” lạy chúa, a di đà điểu ”
Lòng vòng 1 hồi em cũng tìm được cho tôi 1 cái nhà nghỉ gần nhà em để đôi lứa mình tiện đường công tác. Khi bước xuống xe tôi mới biết mình còn sống. Khi book phòng và đồ đạc xong xuôi tôi định trở em đi để trách nghiệp quật từ kiếp trước mà em tạo lên, nhưng địa hình thì tôi không quen, chẳng may bị mấy chú công an xích lại thì vừa nhục vừa mất tiền nên tôi lại đành thôi ngồi sau xe em để cùng em đánh đu với tử thần
Trong hàng nghìn cái sáng kiến tôi không chọn. Tôi lại chọn 1 cái ngu kiến nhất mà tôi từng nghĩ ra là tôi muốn ăn thử bún bò Huế chuẩn người Huế. Không nói chẳng rằng, em đèo tôi 1 mạch qua bờ nam ( vì nhà em ở bờ bắc gần cố đô ). Trên cây cầu Trường Tiền đầy sự mộng mơ với dòng người nhẹ nhàng tựa chiếc lá thì ối dồi ôi có 1 thằng người bắc ngồi sau vó ngựa lead miệng không ngừng la hét trong cái sự tuyệt vọng vào câu nói
– Anh phải tin em
Anh tin chứ, anh tin thế đếch nào được em ơi khi cây cầu đang tấp lập người qua kẻ lại thì em sử dụng những kỹ năng ẩn thân chi thuật, luồn lách đánh võng. Tạt mẹ cả đầu ông xe đi blade mà khi đi xa rồi tôi vẫn văng vẳng nghe thấy đâu đây
– Ụ mạ mi. Mi đi đứng cái kiểu chi rứa?
Đến quán bún bò, tôi gọi 2 tô bún. Khi bưng ra tôi đang loay hoay lau đũa và thìa thì quanh đi quẩn lại bát bún của em đã đỏ lòm toàn ớt. Em cười nhẹ nhàng và nói
– Người Huế ăn cay lắm anh ạ
Đúng. Cay ! không những cay mà lại còn đắng. Vì 1 thời gian ngắn sau đó tôi đã hiểu ra đắng cay là những lúc em sử dụng 1 lực nhất định để tiếp xúc lên gò má tôi và những lần em dùi đầu tôi vào bức tường hotel khiến những âm thanh vô cùng sinh động nhưng cũng đầy chát chúa vang lên bốp, bụp ,chát ” Bà hỏi mày câu cuối, con này là con nào mà mày lại like ảnh nó ? “. Dù em tự xăm mắt xăm môi cho tôi những tôi vẫn yêu em như thủa ban đầu.
Ăn xong em lòng vòng đưa tôi đi trà sữa rồi vô rạp xem phim ” Sát Thủ Vô Cùng Cực “. Rồi sau đó em đưa tôi về nhà nghỉ ngủ còn em thì về nhà em kẻo ba mạ lại la
Tôi biết rằng em ghét tôi hút thuốc vì đơn giản là em không thích thế thôi. Nhưng với 1 con nghiện thuốc từ thời lớp 7 đến giờ mà em bắt tôi đùng phát bỏ luôn thì không khác gì em bắt tôi ăn nguyên cân lá ngón cả. Trong cơn vã thuốc thèm thuồng. Tôi lò dò đi cả 1km mới tới tiệm tạp hóa mua được bao 3 số. Về phòng tôi rít lấy rít để rồi gọn gàng giấu nó đi và xịt cả lít nước hoa,tránh em phát hiện. Nhưng em là 1 thứ gì đấy chứ nào phải con người nữa đâu. Sáng sớm khi mà con gà còn chưa gáy em đã có mặt trước cửa phòng tôi.
Tôi lò dò mở mắt đi ra trong cái sự ngái ngủ, nụ cười em ánh lên sự rạng ngời hửng nắng. Nhưng khi bước vào phòng em đứng hình mất 5s rồi hít hít và bảo
– Anh ơi, em thấy lảng vảng quanh đây có cái mùi thuốc lá
Tôi nhẹ nhàng trả lời
– Làm gì có đâu em
– Anh mà hút thì đừng trách em là kẻ ác
Tôi chắc mẩm trong bụng rằng em tìm làm sao được vì tôi đã giấu nó rất kỹ trong nhà vệ sinh. Nhưng đó chỉ là những suy đoán nhất thời của tôi mà thôi. Vài phút sau khi mà em dơ cái bao 3 số trước mặt tôi với ánh mắt ngập tràn lửa hận thù. Tôi bắt đầu run sợ
Không nói không rằng em ghì đầu tôi xuống đất đập bôm bốp như cái trống trường. Miệng nghiến răng nói
– Bà bảo mày rồi. Thì ra mày thích tìm cái chết phức tạp à?
Rồi sau đó. À đâu, làm gì còn sau đó nữa đâu mà còn. Tôi chỉ nhớ mang máng khi đôi mi tôi sụp xuống là em dùng lực của đôi bàn chân nhỏ nhắn nhưng đầy uy lực kia đạp lấy đạp để đầu tôi xuống đất. Miệng không ngừng phun châu nhả ngọc
Rồi khi tôi bừng tỉnh của cái ánh nắng chiều. Em nằm cạnh tôi, tôi không dám cử động mạnh sợ mình lại bị đá chẻ mặt. Tôi rón rén nhưng nếu so em với chó thì quả thực không ngoa. Em thính như chó vậy
Em ôm tôi rồi khóc bằng những giọt nước mắt đầy tấm chân tình. Em buông những lời xin lỗi đến từ đáy lòng. Mà mãi sau này tôi mới nhận ra rằng đáy lòng thì chỉ toàn cứt chứ là cái gì
Tôi mủi lòng, thì cũng do tôi sai nên tôi đành chấp nhận trả giá. Rồi tôi lai em chứ thà tôi bị phạt còn hơn là chơi trò sinh tử cùng em. Đưa em đi trong cơn gió chiều của Huế mộng mơ. Tôi hỏi em
– Em thích gì nhất nào
Em e thẹn trả lời
– Em thích tiền nhất
Rồi đỏ mặt quay đi. Nhưng hỡi mai lò vé của anh ơi. Thứ em thích thì chỉ có gặp Aladdin và cây đèn thần mới cho em được điều mà em thích vậy thôi. Chứ tôi 1 thằng kinh doanh online,lông bông không ổn định thì đúng chỉ còn cái nịt
Ăn uồng lượn lờ cũng đến 8 giờ tối. Em đưa tôi lên cầu đi bộ dưới chân cầu Trường Tiền. Tôi và em cùng nhau nắm tay đi trên cung đường ấy. Em chợt bảo tôi
– Hay anh cõng em đi trên cầu đi
Nhìn lại cái hình thể của em tôi cũng đành ngậm ngùi đồng ý chứ biết sao được. Trên cầu Trường Tiền ánh đèn đổi màu liên tục, thật sự là rất nên thơ. Nhưng trong cây cầu ấy có 1 con lừa đang cõng 1 con lợn với cái vận tốc của 1 lừa lực. Tôi thở hổn hển đi được nửa cầu thì đành phải để em xuống chứ đi hết cầu chắc tôi nằm mẹ ở đây mất. Em chê tôi
– Sao anh yếu thế
Tôi vừa thờ vừa nhìn em. Với cái thân hình này có lẽ chỉ có Lý Đức mới có thể làm được điều ấy chứ tôi nào đâu có sức mạnh phi thường đến phi lý đến vậy
Chợt tôi như bừng tỉnh với những giọt lệ rơi trên khóe mi khi đã hốc hết tô bún bò. Còn nhiều những ký ức về em nhưng hết mẹ tô bún rồi nên tôi cũng không dám nghĩ tới những ký ức đau buồn cùng cực ấy nữa. Có trách thì trách khoảng cách địa lý quá xa làm tan vỡ cuộc tình ta. Haizz
Cre: Page Con Chim Cu

1 chiec review ve co nhan Co gai nguoi
Source_#group_voz_4663452077015228_4911807395513027 _like_12_Share_0

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
()
x